
GIẤC MƠ LẠ LÙNG
giọt mưa
rớt xuống chỗ nằm
kéo chăn cho ấm / đắp
nhầm chiêm bao
lăn vào biển cát
cồn dâu
làm sao em biết tôi đau
cỡ nào!!
đường xa
chân đất dốc cao
tôi chạy nín thở qua cầu
tìm em
tóc thề
như thể dài thêm
quấn tôi vào một cõi
đêm lạ lùng.
cùng em
bày biện tiệc tùng
rượu tân hôn
rót bừng bừng dung nhan
vườn khuya ngọn nến
đang tàn
có em nằm giữa hoang
đàng cùng tôi.
hồn phiêu
dạt mộng trên môi
trăm năm đáy chén giao
bôi còn nồng
em thả tôi xuống
lòng sông
cơn mưa ngập chỗ tôi nằm,
lạnh tanh …
Hư Vô
LỜI CỦA THÚY VÂN
( … ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa– Kiều )
chị ơi đừng lạy nữa mà
tơ duyên đầu ngõ mưa sa dặm đường
khi tình còn đọng tơ vương
tang thương bao nỗi đoạn trường là đây
gió giông tràn kiếp đọa đày
Kiều ơi nhỏ giọt lệ nầy mai sau
đừng quỳ chị vịn vào vai
kẻo đêm hiu quạnh kẻo ngày gió giông
thương cho cái số không chồng
hồng nhan cay nghiệt đèo bồng chữ yêu
trái ngang duyên phận hỡi Kiều
còn mang đau đớn vết rìu chém lưng
Kiều ơi chua mặn đã từng
thì em há để chị cùng nỗi đau
lời nầy đã chạm nghìn sau
em xin tạc dạ bạc đầu chớ quên
ơn sâu đâu dễ đáp đền
huống chi đời chị lênh đênh bão bùng
mốt mai về với muôn trùng
chị ơi một lạy gửi cùng cao xanh
thôi mà trống đã tàn canh
chị ơi đứng dậy xin đành vĩnh ly…
Nguyễn Minh Phúc
QUÊ MẠ
Lăng lắc rồi …nhớ làm sao quê mạ
Hoa mướp vàng lóng lánh nắng mật ong
Con bướm đậu vào hồn thơ ấu cũ
Hương bưởi thơm rưng rức tuổi yêu đầu…
Giờ đi xa, thức kỷ niệm xôn xao
Để rưng rưng tiếc cái thời mới lớn
Chơi Bịt Mắt …trong đống rơm hơn hớn
Anh té vào cứ ngỡ thuộc về nhau…
Trăng đầu làng vằng vặc đến nôn nao
Hương bồ kết ai gội đầu thơm lựng
Đấy ,chính là hương thời gian vô lượng
Cứ theo người ngai ngái ở bên sông…
Khói lam chiều vương mắt chị thương mong
Dấu chân người tình đầu non ngậm ngải
Lời ru mạ đi qua thời giông bão
Vân Thê ơi! Còn ngon ngọt se lòng!
Đi đâu rồi tôi vẫn cứ thèm hong
Chút hương xưa , để quên đời du thủ…
Và quê cha, chưa về là đắc tội
Trăm lần, mình đâu phải đứa con hoang?
Trần Dzạ Lữ
NGHỈ CHƠI
không chơi nữa là nghỉ chơi
hai ta mà bỗng hai người rất dưng
sao em lại bảo thôi đừng
sao ta lại cũng nổi sùng bỏ đi?
nghỉ chơi là dứt tình si
là mô mất những thầm thì sớm hôm
khi không mà phải đôi đường
ngày thu đã tận
mù sương ngút trời
hai người đành đoạn nghỉ chơi
hu hu tình nghĩa bời bời nhân duyên.
Hoàng Lộc
NHỮNG CƠN MƯA CHIỀU
Mưa rơi từ thiên cổ
Mưa qua đến chốn đây
Mưa đổ như cầm chỉn
Cho trôi hết đọa đày
Mưa trên cột phát tuyến
Chỉ còn thấy lờ mờ
Những mái nhà cao, thấp
Dưới cơn mưa vỡ bờ
Bóng tối từ hôc núi
Bỗng ùa ra khắp nơi
Tràn ngập dưới tàng cây
Đứng co ro chịu đựng
Mưa rơi rơi như xé
Trên mái ngói, mái tôn
Chuyến xe về rời rạc
Nghe buồn lấn vào hồn
Em ở đâu xa ngái
Đứng đợi chuyến mưa qua
Mắt nhìn nơi xa vắng
Lòng chợt nhớ quê nhà!
Mưa gieo sầu nhân thế
Buồn nào hơn biệt ly?
Sầu nào bằng xa cách?
Vương vấn mãi người đi …
Xuân Thao
ÔI QUÊ NHÀ
Cứ ngỡ rằng tuổi trẻ đã quên
Bỗng chợt nhói trước cơn mưa ngày bão
Có giọt mưa không thấm qua lần áo
Mà ướt tim mình giữa lúc xa quê
Tôi nhớ từng gợn nước liếm chân đê
Viên ngói vỡ phía tây hiên ngôi chùa cổ
Con rô đồng loạt xoạt trườn trên cỏ
Ngón tay sần lỗ rỗ móc hang cua
Nhớ ngụm nước mát tâm hồn tôi uống
Đất bao dung cho hạt lúa ngọt ngào
Gương mặt người ngời lên sau lam lũ
Lại cồn cào ray rứt bởi vì đâu?
Cứ ngỡ rằng tuổi trẻ đã quên
Bỗng chợt nhói trước cơn mưa ngày bão
Có giọt mưa không thấm qua lần áo
Mà ướt tin mình giữa lúc xa quê
Mái trường cũ ngày xưa tôi đi học
Nét phấn đơn sơ tập viết chữ “con người”
Quả bàng chín trốn tìm trên tán lá
Hạnh phúc nào mỏi cổ ngóng chưa rơi
Yêu lắm lắm những bờ ao gốc mít
Bà nuôi tôi mòn mỏi tấm lưng còng
Để chân trần tôi chạy tìm kỷ niệm
Gốc rạ cứng quèo đâm nhói gót chân son
Đêm tha hương tôi thức cùng với gió
Ngụ ngôn xưa cũng sống lại theo mùa
Tuổi bây giờ nếu hóa thành nước mắt
Nợ ơn người xin khóc trả bằng thơ
Phan Ni Tấn
MÙA NHỚ
Khi mảng chiều rơi vội trên sông
nỗi buồn chảy ngược dòng nước rút.
Người ngát hương nguyền không đợi được
bước thăng trầm khuyết một vuông trăng.
Mấy thuở quăng thân ra ngàn dặm
đời lăn quay nát đá phai vàng.
Đã tiêu hết sinh phần trai tráng
còn chút lòng. Yêu miết trăm năm.
Mấy cuộc rượu ai người đối ẩm
mượn trà khuya rót ngọt trích tiên.
Bên hiên trăm lá đua sầu, mộng
thân giữa ngàn lau đủ lụy, phiền.
Phố xá trần truồng phơi xác lá
cúc còn khoe trẻ mấy trang thơ.
Bướm ơi. Đừng động dòng hương nhé
để thói đa tình thôi huyễn mơ.
Đêm đã về. Vó đời có mỏi
khuya khoắt, ta, xưa. Tiếng ngựa hồ.
Hồn ta thấm nhậm bao mùa nhớ
ân sủng. Người chia nửa tiếng cười…
Đức Phổ
TÔI GHÉT TÔI
Có ngày tôi đã ghét tôi
tôi ghét tôi đứng, tôi ngồi, tôi ăn
ghét cả những lúc tôi nằm
ghét khi tôi ngủ, tôi làm, tôi chơi
ghét nhất là lúc tôi cười
lúc tôi hở miệng nói lời lôi thôi
lúc tôi khóc, thật chán đời
sao tôi ghét thế, con người của tôi.
Hà Việt Hùng
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.