Dạ Thảo Phương
Hoan hô Nhà văn Trần Thanh Cảnh!
Vừa qua, tại Diễn đàn Đại hội nhà văn Khu vực phía Bắc, nhà văn Trần Thanh Cảnh đã lớn tiếng TRỰC TIẾP chất vấn, phê phán cách lãnh đạo hội xử lý vụ Lương Ngọc An cưỡng bức tôi.
Ông tuyên bố: “Cách xử lý vụ Lương Ngọc An – Dạ Thảo Phương không đúng đắn, thỏa đáng! Cá nhân tôi, là hội viên HNVVN và tư cách đàn ông, cảm thấy “xấu hổ và nhục mặt”!”.
Ông cho biết: “Bên lề đại hội, nhiều người bày tỏ sự đồng tình với tôi [tuy không có ai lên phát biểu!]. Nhưng các cán bộ văn phòng hội lại không đồng ý với kết luận của tôi rằng, vụ LNA – DTP, họ đang xử lý theo hướng sai lầm “đem xăng chữa cháy”! Họ cho rằng bên bị tố cũng có quyền… Tôi không tranh luận lại: tôi tôn trọng “quyền” của họ! Và tôi sẽ không nhắc lại thêm một lần nào nữa về vụ việc này. Bởi cảm thấy nó quá bẩn thỉu khi đề cập đến.
Nhưng, nếu từ giờ đến khi đại hội toàn thể, BCH không xử lý thỏa đáng mọi việc, tôi sẽ tiếp tục đưa ra phê phán công khai trên diễn đàn đại hội lần thứ XI”.
Sự lên tiếng công khai về vấn đề này của nhà văn Trần Thanh Cảnh là một thay đổi to lớn xảy ra từ chính BÊN TRONG Hội Nhà văn Việt Nam sau 1/4 thế kỷ kể từ khi tôi bị Lương Ngọc An đánh đập, cưỡng bức, vu cáo ngay tại báo Văn nghệ, cơ quan của Hội!!!
Nó cho thấy một sự chuyển mình trong nhận thức về vấn nạn xâm hại tình dục, cũng như dũng khí của một cá nhân trước lãnh đạo của một tổ chức nghề nghiệp độc quyền.
1/4 thế kỷ trước, sau lần đầu cưỡng bức tôi ở ngoài cơ quan, Lương Ngọc An đã chọn chính phòng tiếp cộng tác viên của Văn nghệ Trẻ – báo Văn nghệ làm nơi tiếp tục khống chế, đánh đập, cưỡng bức tôi. Vừa hết sức chống trả lại hắn, tôi vừa nói: “Anh không dừng lại, tôi sẽ kêu cứu, sẽ báo cáo với cơ quan!”. Không những chẳng hề sợ hãi, hắn còn trâng tráo nói: “Để anh kêu hộ em cho to hơn nhé, cứu tôi với, cứu tôi với, làng nước ôi, cơ quan ôi, tôi đang bị hiếp này!”.
Cho đến giờ, tôi vẫn không thể nào quên từng lời hắn nói khi đó, ánh mắt lim dim giễu cợt, cái cười nhếch môi trơ tráo kéo căng cặp môi mỏng dính để lộ hàm răng thưa nhọn hoắt.
Cô gái trẻ sách vở là tôi khi đó đã có niềm tin tự nhiên rằng, tôi là nạn nhân, cơ quan đương nhiên sẽ bảo vệ tôi, sẽ trừng phạt hành động đốn mạt của hắn. Nhưng, giây phút đó, niềm tin đó đã bị đánh trọng thương bởi tôi biết sự trơ tráo của hắn không phải không có cơ sở vững chắc từ “văn hoá sống” của môi trường văn chương khi đó. Tôi đã chỉ còn biết chống lại hắn bằng sức lực của chính mình mà thôi. Hoàn toàn đơn độc, tuyệt vọng.
Sống “giữa lòng” hội nhà văn khi đó, tôi không phải là hoàn toàn không hiểu gì về cái “bể phốt văn hoá” của môi trường này. Những gì xảy ra trong thực tế ở báo Văn nghệ 1/4 thế kỷ trước – suốt những năm tháng tôi đã đấu tranh đòi trả đúng tên cho Sự Thật nhưng chỉ chuốc lấy những đòn trù dập, vu khống, cô lập – đều đã chứng minh cho nỗi lo sợ của tôi, sự đắc thắng trong lời nói của Lương Ngọc An khi cưỡng bức tôi.
Thiết nghĩ, tôi không cần phải mô tả nhiều về nó nữa. Chẳng phải, họ đang tự mình bày nó ra rất rõ hay sao. Người – bằng những phát biểu chính thức dưới khẩu hiệu, ảnh lãnh tụ, có micro khuếch đại giọng nói bổng trầm và được trang trí bằng hoa, rất nhiều hoa. Kẻ – bằng những điện thoại, nhắn tin, bình luận, bài viết trên FB. Và, một đám đông – bằng sự IM LẶNG. Như em tôi – nhà văn (ngoài Hội) Nguyễn Quỳnh Hương đã phải kêu lên: “Không khác gì Hội ngồi trước một người đang chảy máu thành dòng nhưng vẫn thư thả uống trà thưởng trăng và làm thơ”.
Vậy mà, giờ vẫn có những người “thư thả uống trà thưởng thăng và làm thơ”, rồi lên FB đạo mạo hạch hỏi nghi ngờ tôi: “Sao hồi đó không kêu lên?”. Tôi không chỉ đã kêu lên, mà khi không còn sức để kêu lên bằng lời, tôi đã kêu lên bằng cả tính mạng của mình. Nhưng tiếng kêu của tôi đã bị chìm nghỉm giữa một “bể phốt văn hoá” chốn “đền thiêng văn chương”!
Nhưng, cái “bể phốt văn hoá” ấy đã bắt đầu bị rạn vỡ rồi!
Một hội viên Hội Nhà văn đàng hoàng đứng lên, ngay giữa một diễn đàn chính thức của Hội, dõng dạc cất tiếng nói của Lương Tri. Việc ông hoàn toàn không quen biết tôi chỉ làm rõ nét hơn sự công tâm, trong sáng của hành động ấy.
Sự lên tiếng công khai của nhà văn Trần Thanh Cảnh có một ý nghĩa khích lệ đặc biệt đối với cá nhân tôi trong hành trình lấy lại niềm tin, lòng tôn trọng với một cộng đồng mà tôi đã từng coi là “gia-đình-không-ruột-thịt” của mình, và rộng lớn hơn, là cộng đồng văn chương Việt Nam.
Xin cảm ơn nhà văn Trần Thanh Cảnh – Người kể chuyện Kinh Bắc.
———-
Đôi nét về nhà văn Trần Thanh Cảnh (Nguồn: VOV6 – “Truyện sử Trần – một cái nhìn lịch sử cởi mở”): Nhà văn Trần Thanh Cảnh là tác giả xuất hiện khoảng 10 năm qua, ra mắt tác phẩm đầu tiên năm 2013 nhưng đến nay đã có 14 tác phẩm, trong đó cuốn Kỳ nhân làng Ngọc được nhận giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 2015. Bên cạnh những tác phẩm khai thác đề tài nông thôn, nhà văn Trần Thanh Cảnh luôn quan tâm đến đề tài lịch sử và với các tiếu thuyết lịch sử Đức Thánh Trần, Trần Thủ Độ nhà văn Trần Thanh Cảnh đã đem đến cho bạn đọc những phát hiện mới mẻ, thú vị với cái nhìn trọn vẹn hơn về nhân vật lịch sử và thời cuộc. Mới đây, nhà văn Trần Thanh Cảnh ra mắt tập truyện ngắn Truyện sử Trần gồm 7 truyện ngắn viết về các nhân vật lich sử đời Trần
———-
Ảnh1: Nhà văn Trần Thanh Cảnh phát biểu tại Diễn đàn Đại hội nhà văn Khu vực phía Bắc.
Ảnh 2: Tác phẩm mới xuất bản của nhà văn Trần Thanh Cảnh
————
Nguồn:
GÓP Ý, CHẤT VẤN & TRẢ LỜI (Nhà văn Trần Thanh Cảnh)
SỰ IM LẶNG CỦA HỘI NHÀ VĂN (Nhà văn Nguyễn Quỳnh Hương)
https://www.facebook.com/share/p/186wifTDLt/
KẺ HIẾP DÂM TÔI LẠI LÀM PHÓ TỔNG BIÊN TẬP (DTP)
https://www.facebook.com/share/p/1GbCH78YkH/
BÁT PHỐ HẢI PHÒNG (Nhà thơ Bảo Sinh)
http://xuandienhannom.blogspot.com/…/nha-tho-bao-sinh-3…
D.T.P.
Nguồn: FB Dạ Thảo Phương
Một lập luận kỳ quái về vụ Lương Ngọc An
Hoàng Dũng
Tình cờ tôi vấp phải một status bàn chuyện Dạ Thảo Phương tố cáo Lương Ngọc An. Cú vấp ấy khiến tôi sửng sốt.
(1) Người viết status này cho rằng “Sự việc thì chỉ 2 người biết. Cộng đồng mạng cũng chỉ là nghe rồi hiểu và bàn theo cách hiểu, định kiến của mình. Thế rồi cứ tung hô nhau lên như là những nhà đạo đức học, những nhà đấu tranh.”
Nếu hiểu “sự việc” ở đây là có chuyện hiếp dâm hay không, thì quả nhiên chỉ có hai người biết. Nhưng từ đó mà đi đến chỗ phủ định khả năng tìm kiếm sự thật, thì đó là một logic kỳ quái. Nhiều vụ án chỉ một người biết, vì nạn nhân đã chết, thậm chí không ai biết vì cả nạn nhân lẫn thủ phạm đều qua đời, mà dựa vào chứng cứ, người ta vẫn có thể điều tra để tìm ra thủ phạm. Huống hồ ở vụ Dạ Thảo Phương còn đó những người chứng kiến Lương Ngọc An “đang ở tư thế chồm lên chị Dạ Thảo Phương, hai bàn tay ở khu vực cổ của chị Dạ Thảo Phương; chị Dạ Thảo Phương giẫy giụa và kêu cứu, tiếng kêu không bình thường” (bản tường trình ngày 14/4/2000 có chữ ký của họa sĩ Nguyễn Lê Tâm, họa sĩ Thành Chương, phóng viên Phong Điệp, phóng viên Nhật Hà), còn có lời chứng của nhà thơ Đỗ Bạch Mai, còn có nhật ký của Dạ Thảo Phương, còn có lời chứng của Bùi Mai Hạnh tố cáo Lương Ngọc An cưỡng hiếp chị bất thành, còn có cả việc một người tạm giấu tên sẵn sàng ra tòa như một nạn nhân thứ ba bị Lương Ngọc An cưỡng hiếp…
Dừng mọi nỗ lực truy tìm sự thật viện cớ sự việc chỉ có hai người biết thực chất là một lập luận đánh đồng nạn nhân với thủ phạm.
(2) Nhưng nếu giả sử chỉ có hai người biết, thì điều đó có giúp cho lãnh đạo Hội Nhà văn miễn trừ chuyện giải trình hay không? Cần nhớ rằng ở đây không phải là chuyện giữa hai người nạn nhân và thủ phạm, mà là chuyện mang ý nghĩa xã hội sâu sắc. Cứ tin lãnh đạo Hội Nhà văn có căn cứ vững chắc để bổ nhiệm Lương Ngọc An làm Phó Tổng biên tập báo Nhà văn và cuộc sống. Nhưng nếu thế, thì họ phải giải trình việc bổ nhiệm đó, nhất là Hội Nhà văn là đơn vị hưởng ngân sách, tức là được dân đóng thuế để nuôi. Giải trình, là trách nhiệm họ không thể tránh né.
(3) Chủ status trên khuyên: “Bớt bớt tỏ vẻ hộ cái!”. Đòi hỏi Hội Nhà văn phải giải trình việc bổ nhiệm Lương Ngọc An, sao là chuyện “tỏ vẻ”? Những người lên tiếng như thế là thực hiện quyền công dân, chứ không phải là những người rảnh rỗi thừa hơi, đóng vai “những nhà đạo đức học, những nhà đấu tranh”. Xã hội sẽ tốt đẹp hơn nếu còn có những tiếng nói như thế, nếu còn những người có trách nhiệm thấy phải có nghĩa vụ đáp ứng đòi hỏi như thế.
(4) Chưa hết, chủ status lại đi đến một logic kỳ quái khác khi so sánh chuyện hiếp dâm với chuyện “Cả loài người kia, suốt 4.000 năm còn nhìn Thiên Chúa theo cách của mình, giống như thầy bói xem voi. Thế nên mới có chuyện Do Thái giáo, Kito giáo và Hồi giáo thờ chung một Đấng mà còn mỗi tôn giáo một kiểu, nên mới xung đột liên miên”, với chuyện “Đạo Phật cũng chả thế nên mới có Đại Thừa và Tiểu Thừa”, với chuyện “Chả thế mà mới có chuyện sư Minh Tuệ nhiều người quý, nhưng bà Phương Hằng cũng lắm kẻ bênh.”
Chưa nói đến việc Phương Hằng đối với sư Minh Tuệ, so sánh khiên cưỡng trên không thể làm vui lòng tín đồ Do Thái giáo, Kito giáo, Hồi giáo và Phật giáo!
Vả chăng, ở đâu ra con số suốt 4.000 năm?! Hay là chủ status nhầm truyền thuyết 4.000 năm con Lạc cháu Hồng thành lịch sử Thiên Chúa giáo?!
*****
Một status kỳ quái như thế mà có đến hơn 300 likes, 4 lượt chia sẻ và rất nhiều comments tán đồng!
H.D.
Nguồn: FB Dũng Hoàng