Quán Thơ Hư Vô 383

GIẤC THU

Từ nay em khóc một mình
Đâu còn ai để làm tình tội nhau
Giọt lệ lạnh tựa lưỡi dao
Lao vào quá khứ vết đau diệu kỳ.

Mùa thu chưa kịp bỏ đi
Mà em như thể mãn thì heo may
Gối chăn có biết đêm dài
Cũng là chiếc bóng cho đầy giấc mơ!

Từ đêm trăng khuyết tình cờ
Trong mắt tôi bỗng bất ngờ đổ mưa
Ướt cành liễu rũ vườn xưa
Thả câu lục bát cho vừa thu phai.

Chờ nghe tiếng lá thở dài
Chỗ em lăn lóc hình hài bóng không
Hồn tôi lơ lửng bềnh bồng
Như mây lãng đãng còn đồng vọng em…

Hư Vô

THÁNG TƯ

Núi cao bờ đá chênh vênh,
Bóng em xiêu đổ đường thênh thang chờ.
Cuộc đời vô định ơ hờ,
Đôi chân gần gũi ai ngờ lạc nhau.

Tháng tư cuối phố chờ nhau,
Đoàn người di tản lòng đau thắt lòng.
Thân gầy tay gánh tay gồng,
Biển mù khơi tối người trông người chờ.

Em về gom hết ước mơ,
Đốt từng trang vở mắt mờ lệ tuôn.
Tháng tư bao nấm mồ chôn,
Vội vàng hương khói vong hồn anh linh.

Chân đi tủi phận một mình,
Xin trời giữ hộ mối tình chúng ta.
Tháng tư ngắt vội cành hoa,
Nhớ người nằm xuống nụ hoa không tàn…

trầnthịminhchâu

CHIỀU MỘT MÌNH

Chiều nay trời buồn chi
Mà cơn mưa cũng lạ
Như những lời từ tạ
Âm thầm tiễn ngày đi

Gió cuốn lời biệt ly
Dứt cánh hoa trắng rụng
Chút tình thơ, dại vụng
Đọng ướt sương bờ mi

Mây về thấp.. xõa tung
Che hết vòm trời nắng
Xám khung trời buồn lặng
Rặng cây ướt run run…

Chiều vụn vỡ buồn tênh
Đến cơn mưa cũng lạ
Hồn ta như phiến lá
Chao gió …nhẹ… bay…đi..

Thiên Di

HỎI ĐÁ HỎI NƯỚC

Nước bao nhiêu tuổi nước xanh thế
Đợi lúc già nua sóng bạc đầu?
Mãi ngắm bóng mây lồng bóng nước
Một vòng tay? Mây trôi về đâu?

Hỏi đá trăm năm nước chảy mòn
Dấu rêu mùa cũ lưng chừng non
Đá nước bên nhau chừng xa cách?
Lạnh trong tim. Môi một vết son!

Chợt hỏi ta giữa cõi ta bà
Ngắm nhìn đá nước một… sát na
Để hiểu vì sao đời xê dịch
Nước chảy đá mòn. Ta… lão gia!

Trần Hoàng Vy

NGƯỜI CHẲNG BAO GIỜ HIỂU HẾT ĐÂU…

Đời như sương khói tan rồi tựu
Đâu nẻo phù hư dấu bụi hồng
Trao nhau mật ngữ còn chưa đủ
Ai biết ai còn thương nhớ không?

Chiều ra quán cóc ngồi nhâm rượu
Quán vắng – mình ta ngắm đất trời
Mới hay thiên hạ còn mê ngủ
Một mình ta lạc bước chơi vơi

Người đi đi biệt chân trời lạ
Ta ở ta về ta với ta
Sắp hết mùa xuân rồi mùa hạ
Mà khách độc hành xa vẫn xa

Uống thêm ly nữa nghe hồn rụng
Biết đến khi nao hết nỗi sầu
Buồn như tiếng mõ hồi kinh tụng
Người chẳng bao giờ hiểu hết đâu..?

Hochibuu

CHỜ ĐẤY CHỨ..!.

Chờ đấy chứ! Mai ta về ngang phố.
Đoạn hành xa, bỏ mặc bụi đường qua.
Chào nắng mới, quày ngọn gươm phong độ.
Vạch mốc biên cương, giật lại Sơn hà…

Chờ đấy chứ! Máu xưa hoen thành lũy.
Những hồn oan thất thểu bước trong sương.
Xác, sọ trắng đống, gò, đòi mộ chí.
Của anh, em, bè bạn, của căm hờn…

Chờ đấy chứ! Lời thề đêm quốc nạn.
Lũ ‘’trở cờ đón gió‘’ đám ‘’ba mươi ‘’…
Ta vẫn khóc bằng nỗi buồn thất tán.
Ta vẫn đeo đằng đẳng hận trên người…

Chờ đấy chứ! Cha, mẹ già khắc khoải.
Nhớ đàn con luân lạc tận phương nào.
Bóng đã khuất, vì tháng, ngày mòn mỏi.
Hay tuổi đời thầm lặng chất lên cao…

Chờ đấy chứ! Tình yêu em nhỏ bé.
Đành chưa quên hai má lúm đồng tiền.
Đôi mắt đẹp, là bài thơ trăm nghĩa.
Một thời Xuân, miêu tả mấy truân chuyên…

Ta sẽ đến, quỳ bên ngôi Thánh giá.
Tụng tràng kinh, hiến lạy Chúa KiTo
Ta sẽ viếng Phật đài, dâng bái tạ.
Nghe chuông chùa, thong thả tiếng Nam Mô

Ta sẽ ghé Điện thờ Đấng Trung Chánh.
Ta sẽ thăm Lăng tẩm Bậc Hiền nhân.
Ta sẽ thấy cội nguồn niềm kiêu hãnh.
Ta sẽ không quên liệt sĩ, công thần..!…

Đặng Triều

GHI LÊN ĐÁ

Ghi lên đá một thuở áo sờn vai
Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng
Nợ máu xương, nợ người lận đận
Của một thời vàng tím trẻ trai

Ngó lên núi thấy thân mình hắt bóng
Nỗi cực cùng vò xé những mầm xanh
Treo lơ lửng đầu cành ngày nóng bỏng
Mộng ban đầu tiêu tán, mong manh

Ngó xuống biển loài san hô bạch tuột
Ngoi đầu lên hớp hắc khí nặng nề
Mưa thấm đất rắc đôi bờ nhật nguyệt
Cùng sương mờ che khuất bãi sơn khê

Tháng tư về nhớ tháng tư hung hãn
Hàng hàng người như kiến giữa chảo rang
Lặn ngụp giữa trùng trùng vây khốn
Núi non nào ghi khắc đá giải oan

Ghi lên đá ngày năm xưa vật vã
Để đời sau nhớ mãi tháng tư nào
Cái ảo vọng của lợi danh lắng xuống
Còn lại mình tịnh độ giữa lao xao

Trần Yên Hoà

SANTA BARBARA

Mây đang ùn phía Tây
chắc là mưa ngoài biển
không biết đàn chim én
về chưa Barbara?

Ở đây nắng. Nở hoa
dù là chưa nhiều lắm
nhưng bướm vàng bướm trắng
bay như là hoa bay…

Bỗng thấy hoa vàng bên cánh cửa
Bỗng thấy thèm hôn một ngón tay
Cũng ước vuốt ai làn tóc nắng
Nói thầm với gió, gió bay đi!

Em ơi thức dậy anh hôn nhé
Hôn nụ hoa hồng riêng của anh!

Trần Vấn Lệ

EM NHƯ GIÓ THỔI QUA ĐỜI

Gởi về em cơn mưa nhuần nắng gội
Cuộc tang điền thương hải đã mòn hơi
Bàn chân bước trên niềm đau thoáng hiện
Nẻo thương chờ còn in dấu chia phôi.

Tan tác mộng và sầu lên như sóng
Vỗ quanh đời từng âm sắc phong ba
Buồn đã nhuộm vào mùa xưa đã úa
Những cung đường mơ tưởng đã tàn hoa.

Thăm thẳm gió ngày đi về cuối hạ
Chiều lạc đường đổ bóng xuống hoàng hôn
Bên góc phố chênh vênh mùi hương cũ
Bay vào lòng.từng hạt nhớ tha phương.

Về úp mặt vào sông. dòng thơ ấu
Ơi. vầng trăng thiếu phụ mấy vơi đầy
Con nước lớn thầm thương em gội tóc
Sợi nào còn cột lấy nhớ thương ai.

Ngàn mây xám đội chiều đi vào tối
Lòng còn nhau. ngút mắt tưởng tơ người
Em như gió. thổi qua đời xiêu vẹo
Những buồn ta ngàn chiếc lá đang rơi..

Trung Chinh Ho

Related posts