“Thôi Về Đi Con” !

Christina Cao

   Thế là công dân của cả tiểu bang California trong tình trạng gần như bị động, đường phố thì vắng vẻ, nhà hàng đóng cửa và chỉ cho phép mọi người vào mua thức ăn nhanh rồi đi chứ không được ngồi vào bàn ăn uống như xưa. Hạn chế ra đường và nếu có đi thì mọi người phải giữ khoảng cách 6 feet (khoảng 2 mét). Tôi vì làm cho bệnh viện, cho nên vẫn phải tiếp tục đi làm bình thường, vì bệnh viện xa nhà cho nên tôi thường đi vào sáng thứ hai, ở lại khách sạn cho đến thứ sáu tôi mới về nhà. Khách sạn phải đóng nữa phần và đã cho 20 nhân viên nghỉ việc. Chỉ vì trận đại dịch Vũ Hán vi rút cho nên không còn ai đi chơi, không còn ai ở khách sạn, ngoại trừ những người làm việc trong những ngành nghề quan trọng (essentials) như nhân viên công ty điện lực, y bác sĩ, nhân nhiên các chợ hay nhân viên lao công làm trong các bệnh viện! Ngày xưa, ai cũng phàn nàn đi đâu cũng kẹt xe, đi đâu cũng phải đợi phải chờ, trong đó có tôi, nhưng thời gian gần đây, mỗi lần lái xe mỗi chuyến cả 145 miles mà chỉ tốn 2 tiếng đồng hồ, ngày xưa gần 3 tiếng! Chạy bon bon, không một chút kẹt xe, tự nhiên tôi lại thèm cái không khí tấp nập, cái không khí vội vã và cái cảnh kẹt xe trên xa lộ! Quy cho cùng, tôi cảm thấy cô đơn đơn phương đồng hành trên con đường phục vụ cho tha nhân! 

  Cơn đại dịch vi rút corona bắt nguồn từ thành phố Vũ Hán Trung Quốc vào tháng 11 năm 2019 và từ đó nó bùng phát một cách đáng sợ tại đó và những thành phố xung quanh! Vì có tới năm triệu người dân Vũ Hán trốn chạy khi họ phong phanh nghe thành phố sẽ bị cách ly, bên cạnh đó, số người dân Mỹ đi du lịch từ vùng Vũ Hán trở về lại nước Mỹ không nhỏ, cho nên, cơn đại dịch đã nhanh chóng lan chuyền đi khắp thế giới! Nước Mỹ không ngoại lệ để giờ đây, nước Mỹ đã có số người bị nhiễm vi rút Vũ Hán cao nhất thế giới (còn Trung Quốc báo cáo số đúng hay không thì có trời mà biết!). 

   Bệnh viện tôi đang làm, tuy cách xa những thành phố sầm uất náo nhiệt, nhưng cũng không tránh khỏi không có bệnh nhân lây nhiễm con vi rút này! Chỉ trong vòng 1 tuần mà bệnh viện tăng từ 1 ca lên 6 ca. Theo dự đoán, trong vòng vài tuần tới (giữa tháng 4) là số lượng những ca nhiễm tại tiểu bang California  sẽ tăng vọt, và chúng tôi đã được cảnh báo trước để chuẩn bị. Thuốc men, dụng cụ y tế bị thiếu trầm trọng và chuyện này cũng dễ hiểu! Rất nhiều hãng thuốc và dụng cụ y tế đều có chi nhánh sản xuất tại Trung Quốc, khi đại dịch bị bùng nổ tại đó thì tất cả đều bị trì hoãn! 

Đây là tình trạng chung cho mọi người! 

   Mẹ và cả nhà lo lắng cho sức khỏe của tôi, trong khi mỗi ngày, nhiều ca nhiễm lại càng tăng và chưa có dấu hiện thuyên giảm. Mẹ cứ gọi tôi mỗi ngày, tôi thì không dám tâm sự với Mẹ nhiều vì tôi biết tính của Mẹ hay lo, cho nên mỗi lần Mẹ gọi, tôi vẫn giữ thái độ lạc quan, dặn chừng Ba Mẹ không được ra ngoài vì tuổi tác đã cao mà lại mang trong người các thứ bệnh khác, đó là cách tự bảo vệ cho mình và cho mọi người trong nhà! Tôi nào dám nói với Mẹ là bệnh viện thiếu dụng cụ y tế, thuốc và thiết bị để chữa trị cho bệnh nhân! Mỗi lần nói chuyện với Mẹ, Mẹ đều nói: “Thôi bỏ hết, về nhà đi con!” Tôi biết Mẹ thương tôi và mấy đứa cháu ngoại, côi cút ở nhà một mình với chồng tôi, Mẹ sót ruột nên mới nói vậy, tuy nhiên Mẹ thừa biết tính tình của đứa con gái út này…Mẹ hiểu tôi hơn ai hết và mẹ biết tôi rất yêu công việc của tôi! Khi bệnh viện càng ngày càng có thêm ca nhiễm, tôi biết đã đến lúc tôi cần phải tự cách ly mình với gia đình, với chồng và ba đứa con thơ, vì nếu lỡ tôi bị nhiễm trong lúc làm việc thì ít nhất gia đình tôi được an toàn! 

   Tối hôm qua, tôi chuẩn bị tâm lý cho ba đứa nhỏ, chia sẻ với tụi nhỏ là Mẹ chắc không về nhà vào cuối tuần trong thời gian tới, và trong vòng vài tuần nữa, số người bị nhiễm có thể sẽ lên cao nữa, vả lại, tất cả các bệnh viện trên khắp tiểu bang CA đã chia sẻ thông tin với nhau, nếu họ thấy bệnh viện nào còn trống giường là máy bay y tế quân đội Mỹ sẽ chuyển bệnh nhân bị nhiễm đến bệnh viện đó để được chăm sóc! Josephine-bé gái chị hiểu chuyện hơn, ôm Mẹ khóc nức nở, Chloe lúc đầu chưa biết chuyện gì xảy ra, khuôn mặt bí xị nhưng khi chị Josephine nói là Mẹ sẽ tạm không về nhà cuối tuần, thế là oà lên khóc! Anh Anthony điềm tĩnh hơn, chỉ hỏi Mẹ sẽ ăn uống ra sao? Tiểu bang có tất cả bao nhiêu ca rồi? Bệnh viện Mẹ làm có đầy đủ thuốc men, dụng cụ không? Đúng là “ông cụ non” bác sĩ tương lai của Mẹ! 

   Tôi cũng chia sẻ quyết định của tôi cho Mẹ tôi biết. Mẹ im lặng hồi lâu rồi dặn dò tôi từng ly từng chút! “Con nhớ uống nước chanh với mật ong; con nhớ ăn uống đầy đủ…” ! Quả thật đây là một sự thử thách to lớn cho nước Mỹ, cho những gia đình, nhưng cũng giúp chúng ta yêu thương nhau hơn, đến với nhau trong tình thương yêu nhân ái! 

   Tháng Tư đen từ sau năm 1975 luôn buồn…vậy mà cũng đã 45 năm…ngày Ba đi tù, tôi chỉ được 2 tháng, tôi lớn dần trong vòng tay yêu thương của Mẹ và anh chị trong nhà… !

“Giải Phóng Miền Nam chúng ta cùng quyết tiến bước 

Diệt Đế Quốc Mỹ, xé tan bè lũ bán nước…” (sic) !

Lúc đó, tôi vừa chập chững bước vào ngưỡng cửa tiểu học ở Long Khánh, Việt Nam. Chúng tôi, những đứa con “ngụy” đều phải cất cao tiếng hát, hát một cách máy móc, vô tri vô giác! Lúc đó, tôi chỉ thấy hình ảnh của một ông lính Mỹ là một “tên hèn nhát” !

“Cô du kích nhỏ gương cao súng

Thằng Mỹ lom khom bước cúi đầu” !

Từ lớp một, chúng tôi đã bị nhồi nhét vào đầu những hình ảnh xấu xa của “Đế Quốc Mỹ”, còn “bè lũ bán nước” sau này tôi mới biết đó là Ba tôi, là những vị Quân Dân Cán Chính của Việt Nam Cộng Hoà! Có thời gian, tôi đã từng giận Ba tôi, tại sao lại đứng cùng người Mỹ để gây ra chiến tranh để rồi bị tù tội! Xa vợ xa đàn con dại, bị đi tù khi tôi mới có 2 tháng! Mẹ vì kế sinh nhai và lo cho cả đàn con dại, Mẹ cũng không có thời gian để mà cho mấy đứa con biết sự thật, thương Mẹ lắm, thân gầy gòm, đội nắng dầm sương để lo cho con, rồi cho chồng trong tù… ! Ngay từ nhỏ, hình ảnh của mẹ luôn có trong tôi là người phụ nữ kiên cường và mạnh mẽ, dáng dấp gầy gò, nhỏ bé nhưng cánh tay của Mẹ luôn giang rộng đủ để che chở cho đàn con, ngày xưa đã vậy, bây giờ tuy cánh tay đã mệt mỏi, đã nhăn nhúa theo năm tháng nhưng Mẹ vẫn không ngại che chở cho con, dù con đã đủ lông đủ cánh để có thể tự lo cho mình…

   Tháng tư năm nào cũng ảm đạm, đau buồn nhưng năm nay lại càng não nề hơn vì cả nước Mỹ cũng như thế giới đang bị trận đại dịch hoành hành! Mọi sự đều bế tắc! Mọi việc đều bị trì trệ…rồi đây, khi mọi chuyện trôi qua, tôi bảo đảm nước Mỹ và thế giới sẽ không bỏ qua giả thuyết về tội ác diệt chủng mà Trung Cộng đã gây ra cho nhân loại! Ngay từ khi trận đại dịch bắt đầu bùng phát và lây lan, nếu trung cộng trung thực về con số, chia sẻ chi tiết về tầm nguy hiểm của con vi rút (virus) này cũng như cho phép nhân viên y tế của nước Mỹ và thế giới đến để hiểu biết thêm về tình trạng lây nhiễm, tôi nghĩ cả thế giới sẽ có sự chuẩn bị thích đáng hơn, để giảm bớt chết chóc và lây lan cho người dân của mình… !

  Mẹ à, Mẹ nhắc chị Hai không cần phải mua nhiều thức ăn đâu nha Mẹ! Ở Mỹ mình không bao giờ đói đâu! Chắc Mẹ coi tin tức trên Tivi, cũng thấy cảnh người dân xếp hàng dài tại các chợ để mua thức ăn và đồ dự trữ, tình trạng này đã dẫn đến thiếu thốn vì người dân đi mua quá đông! Không cần phải sợ hãi và quýnh lên như vậy, Mẹ à! Mẹ đừng lo cho con, con rất tin tưởng vào ngành y tế của nước Mỹ! Mặc dù chúng ta và thế giới chưa có thuốc thật sự được “approve” cho con vi rút này, nhưng các bác sĩ đã sử dụng rất thành công một loại thuốc mà ngày xưa Ba đã được cứu sống, đó là thuốc ký ninh (Hydroxychloroquine) trị sốt rét đó Mẹ! Ngay tại bệnh viện của con, đã có bệnh nhân hồi phục và được về nhà sau khi được bác sĩ dùng thuốc đó để chữa trị cho họ. Đã có vài hãng thuốc dược phẩm trao tặng miễn phí cả triệu viên thuốc này cho các bệnh viện trên toàn nước Mỹ! Chắc có lẽ 5-6 tháng tới chúng ta sẽ có ngừa tiêm chủng cho con Coronavirus. Mẹ yên tâm nha! Chúng con sẽ không sao, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua và con biết chắc chắn là chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn trước, và có một điều con biết chắc chắn rằng sau trận đại dịch dịch này, chúng con biết thương yêu nhau hơn, biết quý trọng nhau hơn vì dù sao đi nữa, chỉ có niềm tin và tình thương yêu sẽ giúp chúng ta làm được rất nhiều chuyện phi thường mà con tưởng chừng như không bao giờ làm được. 


(Cao Xuân Thanh Ngọc viết trong cơn dại Dịch China Coronavirus và tưởng niệm Ngày 30 tháng 4 năm 1975)

Related posts