Quỳnh Lê
Melbourne hôm nay đã đổi mầu qua sắc vàng mênh mang xao xuyến. Làn gió heo may với cái lạnh se se dễ chịu cuốn theo những chiếc lá vàng nhẹ bay theo gió tạo nên tiếng kêu xào xạc trên mặt đường. Bầu trời mùa thu cao vời vợi với những đám mây trắng lững lờ trôi về nơi cuối trời. Nắng thu dịu dàng thả ánh sáng vàng trong như thủy tinh xuống những con đường, góc phố. Bức tranh thiên nhiên đẹp lãng mạn đầy màu sắc với từng lá vàng rơi trong tiết trời lành lạnh đủ để tâm hồn tôi thấy man mác bâng khuâng.
Em không nghe rừng thu
Lá thu rơi xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô (Lưu Trọng Lư)
Lang thang trên những con đường dài quen thuộc, đi ngang những góc quán mà tôi với anh từng ngồi yên lặng hàng giờ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mùa thu, tim tôi chợt thắt lại vì cảm giác mất mát và lạc lõng giữa đời. Cảnh xưa vẫn còn đây nhưng con phố nhỏ ngày nào đã không còn bóng hình anh sánh bước bên tôi.
Trước đây, mùa thu rất xa lạ đối với tôi, một cô gái lớn lên trong khu phố nhộn nhịp của một thành phố chỉ có hai mùa mưa nắng. Mùa thu chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi qua văn chương, thơ văn, và phim ảnh. Tôi chỉ biết mùa thu đơn giản là mùa của lá vàng rơi xào xạc; mùa của nhớ thương, của hoài niệm khi đôi lứa không còn ở bên nhau…
Trời thu ảm đạm một mầu
Gió thu hiu hắt thêm sầu lòng em
Trăng thu bóng ngả bên thềm
Tình thu ai để duyên em bẽ bàng (nữ sĩ Tương Phố)
Thế rồi anh đã đem tôi đến cuộc đời anh trong một chiều thu vàng và anh đã mang cả mùa thu đặt vào bàn tay tôi. Từ đó, mỗi độ thu về, anh hay nắm tay tôi đi dạo trong công viên trên những con đường ngập lá, cho gió heo may hôn nhẹ âu yếm mái tóc dài bay bay của tôi, rồi cùng nhau đùa nghịch cười vui trên đám lá vàng khô như hai đứa trẻ thơ chẳng màng gì đến cuộc sống tấp nập ngoài kia. Trời đất lúc ấy hình như cũng quay chậm lại để cùng chúng tôi tận hưởng sự yên bình và đẹp lãng mạn của thiên nhiên. Khi trời bắt đầu lạnh hơn, anh nắm chặt tay tôi, kéo tôi lại gần hơn để truyền hơi ấm và tình tứ trao cho tôi ánh mắt nồng nàn và nụ cười ấm áp. Những lúc như thế, chúng tôi càng gắn bó với nhau nhiều hơn.
Anh nắm chặt bàn tay còn lạnh giá
Xin mặt trời sưởi ấm mái tóc yêu
Xin mùa thu vang khúc nhạc ban chiều
Dìu em bước theo lá vàng rơi nhẹ (Tamar Lê)
Và rồi từ đó, tôi bắt đầu yêu mùa thu vì tôi luôn luôn có anh bên cạnh, với những nụ hôn ấm nồng, với ánh mắt trìu mến, và vòng tay yêu thương luôn sẵn sàng sưởi ấm cho tôi. Có anh trong đời, mùa thu trong lăng kính của tôi đẹp lung linh, lãng mạn và tình tứ biết bao nhiêu… Thế nhưng vào một ngày định mệnh cay nghiệt, gió rét mùa đông đã mang anh đi, mang theo cả hạnh phúc mùa thu vượt khỏi tầm tay và chỉ để lại cho tôi nỗi “Buồn tàn thu” tràn đầy khắc khoải nhớ nhung “như mùa thu chết rơi theo lá vàng…”
Ngày trải dài theo những cơn gió heo may phảng phất lạnh thổi về. Những đám mây lang thang trên bầu trời với những chiếc lá vàng rơi nhẹ trên con đường tôi đi. Tiếng lá rơi khe khẽ, nhưng sao tôi lại thấy lòng mình nặng trĩu và u hoài. Phải chăng mất đi là để đón chào hạnh phúc đang trào dâng phía trước? Tôi vẫn khắc khoải nhớ anh da diết, nhớ những ngày anh và tôi hạnh phúc bên nhau trong những mùa thu đã qua dù rằng giờ đây anh đã vắng xa … Trái tim tôi càng thổn thức khi nghe đâu đây văng vẳng tiếng hát nhẹ nhàng đầy cảm xúc của bài “Thu hát cho người.”
Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt?
Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa?
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ (Vũ Đức sao Biển)
Giờ thì tôi chỉ biết cảm ơn anh đã mang mùa thu đến cuộc đời tôi. Cảm ơn mùa thu, đã đem đến cho tôi những tháng ngày thật hạnh phúc bên anh, dù những tháng ngày êm đẹp ấy chỉ còn trong ký ức nhạt nhòa… Mất anh “một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.” Tuy vậy, tôi luôn tin rằng nỗi buồn nào rồi cũng sẽ vơi đi nếu tôi biết tự tìm niềm vui để lấy lại sự cân bằng trong tâm hồn cho mình.
Vẫn lang thang trên lối cũ, tôi để mặc những cơn gió heo may lùa nhẹ vào mái tóc và mơn trớn hôn lên má rồi thả hồn mình vào sắc màu nên thơ của mùa thu. Tôi ghé vào quán cafe quen thuộc mà anh và tôi hay ngồi hàng giờ nhìn dòng người qua lại giữa chiều thu vàng; nhưng lần này chỉ riêng mình tôi lặng lẽ nơi đây ngồi nhớ anh!
Thu lại về theo ngọn gió heo may
Trời chợt lạnh, gió lùa trên phố xá
Chân bước đi chợt thấy lòng lạnh quá!
Mảnh trăng thu sao khuyết mất nửa vầng? (Nguyễn Lan Hương)
Quỳnh Lê