20-8-2023
Việt Á, Giải Cứu rồi vụ một vị bí thư tỉnh uỷ khai báo không trung thực tài sản khủng… tất cả đều gợi cho tôi một cảm xúc đau xót.
Có một sự “giác ngộ” bỗng bừng sáng trong tôi. À, hoá ra Việt Nam đã đặt chân lên thiên đường XHCN thật rồi, vậy mà mình ngu lâu nên mãi mới nhận ra. Tất cả đều đúng với lý thuyết, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu. NHƯNG vấn đề là thiên đường không phải của tất cả mọi người mà thiên đường này là của vô số các đồng chí không bị lộ, chưa bị lộ hay mãi mãi không bị lộ.
Các đồng chí bị lộ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, tức là phần “không may” nổi lên trên của một hệ thống tham nhũng nhung nhúc dày đặc tới kinh hoàng táng đởm, nhìn vào là buồn nôn, buốt lên óc, lộn ruột quằn quại vì ghê tởm, quá sức tưởng tượng đen tối nhất của những thằng Dân xứ Việt.
Vậy tại sao tôi đau xót?
Tôi đau xót vì những tài sản khủng ấy không hề là từ tài năng nuôi lợn, chạy xe ôm, buôn chổi đót của các cán bộ như một số các đồng chí phát ngôn mà tôi tin là từ việc cướp đất của dân lành.
Hàng đoàn người kéo về Hà Nội kêu oan, ăn ở vật vã nheo nhóc dưới những tấm bạt bên vỉa hè, kêu như những con ve sầu cho tới quắt queo thân xác, tàn úa linh hồn để rồi chết gục mà công lý thì quá xa vời chốn nào. Cửa quan quá cao, quá dày và lạnh lẽo. Rồi họ sẽ bị hót đi, bị dọn đi như thể là rác rưởi để làm sạch đường phố, làm sạch khuôn mặt thủ đô.
Đạo đức cán bộ như thế, lòng tham sẵn sàng hút máu dân, ăn thịt dân khi dân đang quằn quại trong đau khổ, đang thoi thóp giữa sống chết, đang ngơ ngác mất định hướng khi mất người thân, đang mong ngóng người thân nơi xa được về… thì việc dân bị mất đất vào mồm (thực ra muốn viết là mõm nhưng sợ bị treo FB) quan tham là chắn chắn xảy ra nhiều lắm.
Biệt phủ, xe sang, tài khoản nước ngoài dành cho con cháu. Con sâu to tướng đã ăn đã đớp rồi phải dành cho bọn sâu con, sâu cháu nhưng không khéo chúng sẽ về dạy con dạy cháu chữ “do dân” “vì dân”.
Mấy vụ bắn nhầm dê, bế nhầm dân chỉ là mấy thằng trẻ con, mất dạy, không đáng nói, chúng chỉ là sản phẩm của bố mẹ chúng, môi trường của chúng tạo nên, nhưng bọn ấy nếu không bắn nhầm, bế nhầm mà thành quan to thì những thằng Dân chúng ta sẽ khóc bằng tiếng Mán, đời ta sẽ tàn tạ xác xơ như cái đũng quần của chị Dậu năm nào.
Tôi đau xót bởi những người yêu nước như Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Lân Thắng, Phạm Đoan Trang, Lê Dũng Vô Va và nhiều người khác đang mòn mỏi trong tù. Họ chưa từng ăn đồng nào của dân mà ngược lại họ luôn thực sự làm những việc để bớt đi sự đau khổ của người dân.
Tôi kêu gọi lương tri của những người có quyền lực, hãy thả họ ra, hãy chứng tỏ Việt Nam là một đất nước tiến bộ, trọng tự do ngôn luận, trọng dân chủ, trọng tiếng nỏi phản biện.
Các vị luôn coi mình là nhân đạo, vậy hãy nhân đạo đi.
Các vị coi mình là do dân, vì dân, vậy hãy lắng nghe tiếng nói của một thằng Dân là tôi và những người đồng tình với tôi đi.
Đừng chụp mũ những tiếng nói của lương tri là phản động, là chống phá. Ai cũng muốn có một cuộc sống bình yên bên người thân, bất đắc dĩ, vì tiếng gọi của lương tri mà phải lên tiếng, chấp nhận rủi ro mà thôi.
Nhưng một xã hội mà việc cất lên tiếng nói của lương tri mà sợ hãi phải chịu tù đầy thì đấy là xã hội gì, có phải một xã hội văn minh không? Đấy cũng là một sự đau xót đấy!
Bởi bao triệu người đã phải ngã xuống với hy vọng vào một tương lai tốt đẹp cho con cháu nhưng hiện tại dơ dáy nhơ nhấp khôn cùng này chính là cái tương lai của những người ấy đấy.
Nếu nhìn được tương lai thì họ có chấp nhận hy sinh không?
Vậy tương lai của chúng ta là gì nếu tình trạng này còn tiếp diễn? Bao biệt phủ, xe sang và tài khoản kếch xù sẽ xuất hiện mới và bao số phận dân đen sẽ héo mòn, tàn lụi xác xơ vì bị cướp tài sản?
Và đất đai, sông núi đẹp đẽ của Mẹ Việt sẽ tan hoang đến đâu, linh hồn Mẹ sẽ đau khổ nhường nào?
Tôi chẳng kêu gọi gì ghê gớm, tôi chỉ kêu gọi lương tri của các vị, các vị to đùng tới các ông mãnh, bà mãnh oắt con được gọi là DLV, biết mấy chữ, đọc được mấy trang sách là ngay lập tức chửi rủa những người viết như tôi là phản động, là thế lực thù địch, là 3 que, là đu càng.
Mấy trò ấy rẻ tiền và mạt hạng, hãy tự đánh thức lương tri của mình nếu muốn làm Con Người thực sự. Cứ nhìn vào nỗi khổ của dân, nhìn sâu vào là tự các vị to, các vị nhỏ sẽ biết mình cần làm gì.
Tôi muốn gửi một cái ôm thật chặt, tôi muốn khóc cùng với những con người yêu nước đang ở chốn lao tù. Ôm chặt để họ thấy tôi yêu quý, trân trọng họ, khóc không phải vì sự đau khổ của họ mà vì của tất cả những người dân mất đất, những người chịu bất công trên đất Việt này.