Tôi đã học được gì qua “Bức thư của thủ lĩnh da đỏ”

Hôm nay tôi vô tình lướt qua và để tâm đến một bài viết về “Bức thư của thủ lĩnh da đỏ” Jefe Seattle. Bài viết ấy nói về thảm cảnh của rừng Amazon gần đây nói riêng hay về vấn đề môi trường đã hết sức ô nhiễm nói chung. Bài viết này tôi không muốn đề cập về vấn đề mà ai cũng biết là gì, nhưng điều tôi muốn chia sẻ với những ai đọc bài viết này đó là: Tận sâu trong tấm lòng của người thủ lĩnh này muốn gửi đến chúng ta điều gì?

Khi còn đi học tôi đã có cơ hội được học bức thư này của ông, nhưng sự thật đã không được đào sâu và mà chỉ lướt qua vẻ bề ngoài. Hiển nhiên mỗi con người luôn cần phải học hỏi.

Vài dòng ngắn ngủi, song nói đủ mọi điều cần đáng phải đặt để lại trong lòng của mỗi người mà khắc cốt ghi tâm. Sự trái lòng, sự vẽ vời, sự bất thuận, và nhiều sự khác nữa đã phần nào ngấm ngầm góp vào việc phá huỷ đi nền tảng của “lẽ thật”.

Ai trong chúng ta cũng được học điều hay, lẽ phải từ bé, từ khi đi học đến khi tốt nghiệp cuối cấp, nhưng mấy ai được học rằng đâu là sự thật, đâu là điều đáng cần để quan tâm. Vì sự thật chẳng dễ nghe cũng như khó chấp nhận.

Ông yêu mến thiên nhiên và ông ý thức được sự yêu mến và giữ gìn đó là trách nhiệm. ÔNG CHẮC CHẮN RẰNG:

“Chúa Trời của các ông cũng là Chúa Trời của chúng tôi. Trái Đất là điều quý giá với Chúa và làm tổn hại đến nó chính là sự khinh rẻ với bậc kiến tạo này.”

Ông khẳng định dù là ai sống trên Trái Đất, có màu da nào, sắc tộc nào, độ tuổi nào, địa vị nào, nam hay nữ thì cũng đều có một Chúa. Và Đấng ấy còn là Đấng đã sáng tạo nên vạn vật. Chúng ta sống trên đất này Chúa ban cho chúng ta chẳng thiếu sự gì, và trách nhiệm trân quý nó là điều phải lẽ, chứ chẳng phải là một phong trào chỉ mang lên để phát động rồi để thời gian và sự quên lãng cuốn trách nhiệm phải lẽ đó trôi qua như một cơn gió mùa hè.

Ông bảo định mệnh là bí ẩn vì ngày mai chẳng ai biết sẽ thế nào, nhưng ông khẳng định một điều mà ai sinh ra trên đất này đều biết: Chẳng sự gì trên đất là mãi mãi. Nhưng có một điều ông biết chắc chắn: thiên nhiên sẽ BIẾN MẤT, sự hùng vĩ sẽ BIẾN MẤT. chúng ta luôn có nhiều lý do cho cụm từ “TƯƠNG LAI” nhưng mấy ai biết rõ về bản chất của tương lai là gì và lẽ thật của cụm từ ấy là gì. Vì chúng ta không được học hay chúng ta cố chấp không chấp nhận nó. Có lẽ vì nó quá khó tin và nó cũng quá khó để nghe và chấp nhận.

Nhưng đấy là lẽ thật! Chẳng ai có thể quyết định tương lai của mình một cách trọn vẹn vì chúng ta chẳng biết ngày mai trời nắng hay mưa, sáng hay tối, ta sống hay chết. Nhưng điều ta cần phải biết chắc rằng: hôm nay ta có một Chúa, và ấy là Đấng đứng giữa chúng ta làm mọi việc được trở nên đầy trọn. Không chỉ bởi ta có thiên nhiên, nhưng nhờ thiên nhiên và sự ban cho cùng sự sáng tạo ấy từ Chúa mà chúng ta có nhiều càng thêm sự đủ đầy ở trên đất này.

“Là sự kết thúc của việc “sống”, sự bắt đầu của những ngày tháng sinh tồn.“

Liệu rằng có bao nhiêu người sẽ tự hỏi, chúng ta đang sống hay chỉ là sinh tồn. Nó hư chẳng vì thời gian làm cũ đi, nhưng vì những con mối mọt. CHÚNG TA LÀ MỐI MỌT. Chúng ta hư từ khi sanh ra, từ cuộc sống mỗi ngày, từ cách ăn nói, từ từng hành động, từ từng lối suy nghĩ, từ những cách vận hành tình cảm sai lệch, và từ chính những gì chúng ta được dạy ngày càng chẳng chính xác. Rồi cũng đến lúc chúng ta chẳng còn thấy và biết lẽ thật là gì. Có ai trong chúng ta có thể biết, hiểu và định nghĩa được chính xác “LẼ THẬT” là gì? Chúng ta bỏ qua vì chúng ta đã ngầm định nghĩa nó là “PHIỀN TOÁI”.

“Hãy gìn giữ mảnh đất này, cho con cháu của tất cả chúng ta và yêu nó như cách mà Thượng Đế yêu thương ta.”

Chúng ta thường mặc định rằng kế tiếp của sự ban cho chính là nhận lãnh, nhưng sự thật rằng đó là cả một khoảng bao la về trách nhiệm. Bỏ qua những gì được ban cho, tập trung vào kiến tạo để rồi phải đến một lúc, chúng ta đứng yên lại và nói rằng: “Quả thật chẳng gì bằng tự nhiên.”

Thiên nhiên yêu chúng ta bởi nó được tạo ra bằng tình yêu và cả sự tốt lành, chúng ta chẳng phải rõ rang rằng nếu tình yêu từ thiên nhiên không bao la rộng lớn thì ngày hôm nay liệu đã có chúng ta hay những gì chúng ta đang có hay không? Vị Thủ Lĩnh Da Đỏ này này ý thức và khẳng định về tình yêu Chúa là trên cả thiên nhiên, song sự ban tặng từ Ngài thì lớn lắm.

“Cuối cùng, chúng tôi biết rằng chỉ có một Thượng Đế. Không một ai, dù là da đỏ hay da trắng bị tách rời. Chúng ta, vẫn luôn mãi là anh em.”

Tôi tin chắc rằng cả bức thư ông chỉ gửi duy nhất một điều quan trọng và ông đã đặt cả ông, dân tộc, và loài người vào một câu nói quyết định được tất cả. câu nói khẳng định “TÌNH YÊU THƯƠNG” của Chúa, chỉ có một Chúa dành cho “TẤT CẢ MỌI NGƯỜI”, và trong Chúa chúng ta mãi là “ANH EM”. Tôi tin chắc câu nói cuối cùng này của ông đã khẳng định rằng bởi Chúa mà ông tin tưởng anh em trong tình yêu thương mà cuộc đời ông đã được Chúa dạy dỗ.

“Hãy tiếp tục yêu thương nhau như anh em.” Hebrews 13:1

Về phần tôi, Trái Đất này bị diệt vong không phải vì thiên nhiên đang suy kiệt mà chính vì sự suy kiệt trong đạo đức, nhân phẩm cũng như các giá trị nhân sinh của con người chúng ta qua từng thế hệ. Mỗi một thế hệ qua đi, mọi sự tốt đẹp lại càng giảm xuống. Điều đáng cần và thực sự nên gấp rút để đặt sự quan tâm hàng đầu không phải là thiên nhiên, mà là con người.

Nguyên văn bức thư

Tổng thống Mỹ gửi lời: Ông ấy muốn mua đất của chúng tôi.

Nhưng sao ông ấy có thể mua bán được bầu trời xanh, rồi cả đất mẹ thiêng liêng này? Điều này thật lạ lùng. Nếu chúng tôi chẳng sở hữu khí trời tươi mới và dòng nước long lanh, làm sao các ông có thể mua được?

Mỗi tấc đất đều thiêng liêng với đồng bào tôi, từng lá thông óng ánh, từng bờ cát vàng, mỗi hạt sương sớm trong những khu rừng rậm rạp, những đồng cỏ xanh và tiếng ve kêu rào rạc. Tất thảy đều chảy trong huyết mạch, lưu truyền trong kí ức của mỗi chúng tôi.

Chúng tôi biết từng dòng nhựa sống trong hàng cây ấy như biết rõ dòng máu chảy trong huyết quản. Chúng tôi, là một phần của đất mẹ và đất mẹ cũng là một phần của chúng tôi. Những bông hoa ngát hương là chị em của chúng tôi. Từng con gấu, con hươu và đại bàng vĩ đại đều là anh em của chúng tôi. Từng mỏm đá, từng giọt sương trên bãi cỏ, từng sinh linh nhỏ bé và cả con người, cùng thuộc một gia đình.

Dòng nước êm ả chảy qua con suối bờ sông không chỉ là nước, nó là máu của tổ tiên chúng tôi. Nếu chúng tôi phải bán đi đất đai của mình, các ông hãy nhớ rằng nó là thiêng liêng. Từng tia sáng chói chang từ mặt hồ này vẫn đang kể những câu chuyện về cuộc đời của đồng bào tôi. Dòng nước, vẫn đang róc rách tiếng thì thầm của cha ông.

Những dòng sông là người anh em của chúng tôi, giúp chúng tôi nguôi đi cơn khát. Những dòng sông đã đưa thuyền chúng tôi đi xa và nuôi lớn bao thế hệ. Các ông phải nhớ đối xử tử tế với dòng sông như anh em của mình.

Nếu chúng tôi bán đất đi, hãy nhớ trân trọng bầu không khí quý báu ấy, thứ đã thổi linh hồn cho những gì mà nó kề bên che chở. Cũng chính bầu không khí này, cha ông tôi đã hít hơi thở đầu tiên và trút hơi thở cuối cùng. Chính ngọn gió này đã cho lũ trẻ của chúng tôi sức sống mãnh liệt. Nên nếu chúng tôi bán đất, người da trắng phải gìn giữ nó và biến đây thành nơi liêng thiêng, nơi mà ai – dù trắng hay đen, cũng có thể đến để hít một hơi thở ngọt bùi, vị của hương hoa đồng cỏ.

Các ông sẽ dạy lũ trẻ điều mà chúng tôi dạy những đứa trẻ của mình chứ? Rằng Trái Đất là mẹ thiêng liêng? Và điều gì xảy đến với Trái Đất, rồi sẽ xảy đến với những người con này.

Chúng tôi biết rằng: Trái Đất không thuộc về con người, con người mới thuộc về Trái Đất. Tất cả mọi thứ đều kết nối như dòng máu cùng chảy trong huyết quản kết nối con người chúng ta với nhau. Con người không kiến tạo nên chiếc tổ sống này, con người chỉ là sợi tơ trong đó mà thôi. Điều gì con người làm với chiếc tổ này, cũng là đang ảnh hưởng tới chính bản thân.

Chúng tôi chắc chắn: Chúa của các ông cũng là Chúa của chúng tôi. Trái Đất là điều quý giá với Chúa và làm tổn hại đến nó chính là sự khinh rẻ với bậc kiến tạo này.

Dẫu định mệnh của các ông vẫn là một bí ẩn với chúng tôi. Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi những đàn trâu cứ thế bị tàn sát? Từng đàn ngựa hoang kiêu hãnh bị thuần hóa? Điều gì sẽ xảy ra khi mà những góc rừng kín đáo nặng mùi con người và những gò đồi chín vàng thơ mộng lại bị vấy bẩn bởi đường dây vô tuyến? Những cánh rừng sẽ ở đâu? Biến mất! Cánh chim đại bàng sẽ ở đâu? Biến mất!

Và việc nói lời tạm biệt với những đàn, những đồng ấy bằng cách tận diệt như một thú vui có nghĩa gì? Là sự kết thúc của việc “sống”, sự bắt đầu của những ngày tháng “sinh tồn”.

Và rồi khi mà người da đỏ cuối cùng đã biến mất cùng với sự hoang dã này, với những kí ức cuối cùng của anh ấy về bóng mây trôi qua đồng cỏ, liệu những bờ cát và vạt rừng này có còn ở đây không? Liệu tinh thần ấy còn đọng lại chút nào ở nơi này?

Chúng tôi yêu Trái Đất này như cách mà đứa bé sơ sinh yêu từng nhịp đập con tim của người mẹ. Vậy nên, nếu chúng tôi bán đất, hãy yêu thương nó như cách mà chúng tôi đang coi nó như mẹ của mình. Hãy quan tâm nó, như cách mà chúng tôi vẫn đang quan tâm. Và hãy luôn ghi nhớ kí ức về mảnh đất này vẹn nguyên như khi các ông nhận nó từ chúng tôi. Hãy gìn giữ mảnh đất này, cho con cháu của tất cả chúng ta và yêu nó như cách mà Thượng Đế yêu thương ta.

Chúng tôi là một phần của đất mẹ và các ông cũng vậy. Trái Đất này rất quý giá với chúng tôi và cũng quý giá với các ông.

Cuối cùng, chúng tôi biết rằng chỉ có một Thượng Đế. Không một ai, dù là da đỏ hay da trắng bị tách rời. Chúng ta, vẫn luôn mãi là anh em.”

Châu Kinh Tài

Related posts