Việt Nam là một quốc gia chưa thất bại…

Jackhammer Nguyễn

25-12-2021

Trang BBC Việt ngữ, ông Nguyễn Hữu Liêm, giáo sư triết học sống ở Mỹ, có bài bàn về các án chính trị của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) trong năm 2021. Ông Liêm có nêu một ý, nguyên văn như sau: “ĐCSVN đã thành công… lèo lái đất nước này tránh khỏi nguy cơ đưa đến một quốc gia thất bại”.

Tôi đồng ý với phần lớn nội dung bài viết của ông Liêm, nhưng cái ý mà tôi nêu trên, xin sửa lại là: Đảng CSVN đã thành công… lèo lái đất nước này tránh khỏi nguy cơ đưa đến một quốc gia chưa thất bại.

Ngay trong bài viết của ông Liêm có hai ý mô tả hiện trạng Việt Nam có nguy cơ biến thành một quốc gia thất bại trong tương lai, đó là đảng cai trị đang biến các giới chức cầm quyền thành các cá nhân lưỡng diện, nói nôm na là sống hai mặt, trở thành những cá thể không văn minh. Thứ hai là Đảng CSVN đang loại bỏ các công dân có ý thức trách nhiệm như Phạm Đoan Trang, Trịnh Bá Tư…

Một quốc gia có gọi là thất bại hay không, khi những kẻ cầm quyền (cán bộ, đảng viên đảng cầm quyền) là những kẻ không văn minh, còn những công dân có trách nhiệm thì bị loại bỏ?

Tôi xin bổ sung hai sự việc đang xảy ra, cho thấy rằng Việt Nam đang tiến tới một quốc gia thất bại.

Thứ nhất là mấy tháng chống dịch Covid một cách hỗn loạn vừa qua. Thứ hai là sự trục lợi của một hệ thống cầm quyền xung quanh công ty Việt Á, trên sinh mạng hàng chục triệu người dân Việt.

Việc chống dịch Covid hỗn loạn cho thấy đảng CSVN chỉ có khả năng đi theo một lối mòn trong việc quản trị quốc gia, khi hiện thực thay đổi họ không thích ứng được kịp thời. Trước đây họ theo lối mòn 400 pháo đài công, lâm, nông, ngư nghiệp của ông Lê Duẩn, gây ra một xã hội khốn cùng, kéo dài từ năm 1976 cho đến tận năm 1986, tức là cần đến 10 năm để thay đổi. Trong 10 năm đó là sự sụp đổ kinh tế toàn diện, là hàng trăm ngàn người vượt biển bị tử nạn.

Lối mòn hiện nay của họ là cho phép dân chúng làm ăn dưới sự cai trị của một tầng lớp giai cấp mới, là các đảng viên nhiều quyền lực câu kết với nhóm tư sản bồ bịch (crony) của đảng viên, trong thực tế hai tập hợp này chồng lên nhau rất nhiều, đảng viên quyền lực cũng chính là tư sản bồ bịch.

Khi đại dịch covid nổ ra, cộng với sự dịch chuyển kinh tế thương mại đối đầu phương Tây-Trung Quốc, đảng CSVN chới với, mặc dù hơn 200 lãnh chúa của họ (các ủy viên trung ương) vẫn nắm chặt dân chúng dưới bàn tay sắt. Hơn 1 triệu công nhân bỏ chạy tán loạn, hàng chục ngàn cư dân nghèo khó gục ngã trong thời gian ngắn, các địa phương rối loạn không biết phải chống dịch như thế nào (một số nguồn tin khả tín từ Việt Nam cho biết, tại một số trung tâm “cách ly F0” người ta cho người bệnh các viên thuốc sốt rét và thuốc xổ cho bò và ngựa để trị Covid), các viên chức quyền lực cùng các thành phần trung lưu “có quan hệ” đua nhau giành giật thuốc chích ngừa trong giai đoạn đầu…

Hình ảnh đó là hình ảnh của một quốc gia thất bại.

Sự kiện công ty Việt Á lừa đảo, móc ngoặc với hệ thống quan chức địa phương, các bộ trung ương, để bán bộ xét nghiệm Covid dỏm, là một bằng chứng lớn nhất về sự vô lương tâm của hệ thống cộng sản cầm quyền. Bao nhiêu người đã chết vì bị nhiễm Covid do không có kết quả xét nghiệm đúng?

Hình ảnh chết chóc và vô lương tâm đó không khác xa bao nhiêu so với các tập đoàn ma túy tội phạm tại các quốc gia thất bại Mỹ Latin khủng bố, giết chóc dân chúng dưới quyền của mình.

Hơn 30 năm của cái gọi là đổi mới có đưa được mức sống dân chúng lên cao một chút, với những nhu cầu cơ bản như cơm ăn, áo mặc, nhưng đại đa số của cải tập trung vào các đảng viên cộng sản tư sản bồ bịch. Các đảng viên tư sản này lợi dụng hệ thống độc tài của đảng, với vị trí quyền lực của họ trong hệ thống, bán đất đai và tài nguyên, cùng sức lao động rẻ của dân chúng để làm giàu, làm giàu cho họ và cho các nhà tư bản nước ngoài.

Trở lại bài viết của ông Nguyễn Hữu Liêm, tôi thấy ông nêu được hai vấn đề vô cùng quan trọng của Việt Nam hiện nay, đó là tính lưỡng diện, vô (văn) minh của tầng lớp cai trị (và cả dân chúng) Việt Nam hiện nay, và sự loại bỏ các công dân có trách nhiệm.

Khái niệm lưỡng diện của ông Liêm gợi nhớ nhận xét của ông Lưu Hiểu Ba, nhà đấu tranh nhân quyền Trung Quốc chết trong tù cộng sản, rằng lớp trẻ người Trung Quốc hiện nay, ngày hôm trước có thể rủa xả thậm tệ nước Mỹ “thù địch”, nhưng ngày hôm sau vô tư lên máy bay sang Boston du học.

Tính lưỡng diện và vô minh của tầng lớp cai trị và ngày càng đông dân chúng Việt Nam, chính là mô hình thu nhỏ của nước Trung Hoa cộng sản, mô hình lai căn giữa chuyên chế phương Đông (ông Nguyễn Hữu Liêm gọi là ông bố khắc nghiệt, độc đoán, thiếu hiểu biết, bất lương), và cộng sản “chuyên chính” Lenin.

Sự loại bỏ tầng lớp dân chúng có trách nhiệm làm cho hệ thống lưỡng diện đó thêm mục nát.

Tại Trung Quốc là Lưu Hiểu Ba, bác sĩ Lý Văn Lượng (bác sĩ tại Vũ Hán bị công an đe dọa vì ông phát hiện và cảnh báo loại virus mới gây chết người), luật sư Trương Triển (Zhang Zhan, đang bị tù và có nguy cơ thiệt mạng trong tù vì đưa tin tức về dịch bệnh Vũ Hán), ở Việt Nam là Phạm Đoan Trang, Trịnh Bá Tư, Trịnh Bá Phương và Cấn Thị Thêu…

Ở Trung quốc, việc khủng bố bác sĩ Lý Văn Lượng và bỏ tù luật sư Trịnh Triển góp phần làm bùng nổ đại dịch Covid. Ở Việt Nam, việc loại bỏ những tiếng nói bất đồng của những công dân có trách nhiệm, không còn tiếng nói cất lên, ngăn chặn các tiêu cực xảy ra, những người cầm quyền đã và đang đưa đất nước vào ngõ cụt.

Việt Nam không phải là một quốc gia không thất bại mà là chưa thất bại.

Related posts