Hàng năm, từ ngày bỏ nước lang thang tỵ nạn, suốt tháng Tư Đen từ ngày 30 tháng Ba – ngày mất Huế đến 30 tháng Tư – Ngày Quốc Hận, gia đình chúng tôi ăn chay. Ăn chay là ăn toàn rau xanh, không thịt cá thế thôi, không nấu ăn màu mè, tương chao, đậu hủ, giả cầy, giả cá gì cả! Ăn chay để nhớ cái quốc nạn, cái đau thương của đời tỵ nạn. Ăn chay – dùng từ Việt Nam cho tiện nói – là ăn qua loa, ăn qua bữa. Cơm, khoai, bánh mì, rau xanh xà-lách, trái cây, phó mát, sữa, trứng gà (không có trống) yaourt, crème bánh ngọt… tóm lại, végétarien, nói theo kiểu Tây phương đó thôi! Gia đình chúng tôi, dù sống lai căng nơi xứ người, cố giữ phong tục một gia đình Việt Nam ly hương, cố giữ cái Hồn Việt để không quên quê hương nguồn gốc. Truyền thống, phong tục Việt Nam là giữ hồn dân tộc Đại Việt, đó là Đạo Việt, và chúng tôi cố giữ cái Đạo Việt ấy với cái Bàn thờ Tổ Tiên.
Đạo Việt:
Đối với chúng tôi, Tôn giáo, Đức Tin, Phật Chúa chỉlà phần tâm linh. Từ ngữ nói bình dân của người Việt, là Đạo – nhưng đó chỉ làcon đường với những lễ nghĩa, mê tín, tín ngưỡng, mỗi cá nhơn. Trái lại, truyền thống gia đình, giáo dục gia đình, giáo dục lễ nghĩa dân tộc Việt, là văn hóa lễ nghĩa chung, là truyền thống một dân tộc Việt sống chung một đất nước Việt, một nguồn gốc chung, đó là Hồn dân tộc Đại Việt, đó mới thật sự là một cái Đạo, gọi chung là Đạo Việt, vì đó mới là con đường xử thế chung, tạo một phong cách đặc biệt. Đạo Việt, tạo con người Việt, của dân tộc Đại Việt.
Và do đó, người Việt khác biệt hẳn với người Tàu – Hán, khác biệt hẳn với người Nhựt, khác biệt hẳn với người Đại Hàn, mặc dù hình hài, tóc tai, mắt mũi, hình dáng vẻ bề ngoài, giống nhau vì là người Á đông, mặc dù văn hóa gốc, đều phát xuất từ văn hóa Hán.
Vì lẽ ấy, Bàn Thờ Tổ Tiên phải có trong mọi gia đình người Việt chúng ta. Bàn thờ Tổ Tiên để nhớ nguồn gốc. Bàn thờ Tổ Tiên thờ phượng Cha mẹ, Tổ Tiên, Quốc Tổ và các Anh Hùng đã dựng Nước và giữ gìn Đất Nước Đại Việt của chúng ta.
Riêng gia đình chúng tôi, hằng năm hai lần, Bàn Thờ Tổ Tiên được thắp sáng. Lần đầu, từ ngày 15 tháng 12 Dương lịch là ngày giổ của Cha chúng tôi, từ nay là Ngày Hiệp Kỵ dòng họ Gia đình, đến ngày mồng 10 tháng Giêng Âm lịch mới tắt. Bàn thờ Tổ Tiên không thờ Chúa thờ Phật, hay Quan Âm Bồ Tát, hay thánh thần gì cả!
Gia đình chúng tôi không có Bàn Thờ Chúa, vì gia đình chúng tôi đi đạo Tin Lành, không thờ hình ảnh hay đồ vật. Đọc Thánh Kinh là đủ. Không vái lạy.
Lần thứ hai là thắp sáng từ ngày 30 tháng Ba là Ngày Huế thất thủ – quê quán gốc của dònghọ Phan chúng tôi – đến ngày 30 tháng Tư là Ngày Sài Gòn mất và đất nước Việt Nam tiêu tùng. Một năm hai lần, một lần Vọng Nhớ Tổ tiên, Nguồn gốc, Cha mẹ – Ơn Đất Nước Tổ Quốc. Một lần vào tháng Tư dương lịch để nhớ Ngày Tang Dân tộc Ơn Đất Nước Nghĩa Đồng Bào. Đó là Tứ Ơn: Đất Nước Tổ Quốc, Quốc Tổ Tổ Tiên, Đồng Bào và Trời Đất-Tôn Giáo.
Chúng tôi dạy con dạy cháu truyền thống Việt Nam, giữ Tứ Ơn. Trước nhứt Đất Nước Việt Nam, thứ đến Tổ Tiên Quốc Tổ Việt Nam, Đồng Bào Việt Nam, còn Ơn cuối cùng, Ơn thứ tư là Ơn Tâm Linh-Tôn Giáo tùy cá nhơn con cháu, Phật Chúa đều quý cả. Nói chung đó là Đạo Việt. Như vậy, mỗi người Việt chúng ta cần giữ Ba Ơn của Đạo Việt, và Đức Tin Tôn giáo cá nhơn để tu thân giữ mình.
Chúng ta, người Việt tỵ nạn Cộng sản từ trên 40 năm nay, sống đất người, hội nhập ít nhiều vào đất người, ngày nay sanh sống rải rác khắp nơi trên thế giới, tùy phong, tùy tục, nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục, sống sao cho hợp với lòng người bản xứ, sống sao cho phải đạo với họ phải đức của mình, đó thôi! Nhưng con cháu đâu, tổ tiên đó, Bàn Thờ Tổ Tiên theo con cháu. Có nơi có may mắn, tụ họp đông đủ được một cộng đồng, tạo lập được những nơi sanh hoạt giữ nề giữ nếp Việt, phong Việt, tục Việt, Việt văn, Việt hóa. Nhưng cũng có vài nơi xa xôi, vắng vẻ, nhưng nhờ đất lành chim đậu, vẫn dễ dàng để người Việt chúng ta sanh sống, sanh con đẻcái. Do đó Bàn Thờ Tổ Tiên, Đạo Việt, Tứ Ơn sẽ giúp con cháu giữ bản giữ lề.
Sanh hoạt hằng ngày, hội nhập với người bản xứ, nhưng khi về nhà vẫn cố giữ tục, giữ hồn người Việt. Hồn Người Việt là Tứ Ơn. Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ đã truyền dạy Giáo dân Phật Giáo Hòa Hảo. Chúng tôi tuy theo Đức Tin Tôn giáo Tin Lành, đọc Thánh Kinh, giữ lời Chúa, nhưng rất ngưỡng mộ lời dạy Đức Thầy, lấy Tứ Ơn làm kim chỉ nam giữ Đạo Việt, giữ hồn người Việt. Lời Chúa là Tâm Linh giữ Đạo, giữ Đức. Tôn giáo là Đức Tin, là lòng dạ cá nhơn, là lương tâm cá thể chỉ là một Ơn trong Tứ Ơn. Ba Ơn còn lại Ơn Tổ Tiên-Cha mẹ, Ơn Đất Nước- Quê hương, Ơn Đồng Bào, ấy là linh hồn Việt, ấy là Đạo Việt, là con đường xử thế của người Việt!
Ngày Quốc Hận:
Chúng tôi thường ngưỡng mộ hai dân tộc và cách sống của họ:
Thứ nhứt là dân tộc Nhựt: người Nhựt, ngày ra đường họ mặc âu phục làm việc, tổ chức làm việc rất Âu Mỹ. Tối về nhà, trong gia đình họ là người Nhựt, kimono, ngủ sàn. Dù Đạo Phật hay Đạo Chúa, nhưng vẫn thờ vái, cúng bái, tin tưởng những Kami, tổ tiên truyền thống… Sanh hoạt văn minh Âu Tây, nhưng linh hồn văn hóa thì vẫn Nhựt Bổn. Phật tử hay giáo hữu Thiên Chúa người Nhựt vẫn giữ Đạo Nhựt.
Dân tộc thứ hai là dân Do Thái. Đạo Do Thái, có từ ngàn xưa, Thờ Chúa, Đấng Yê–Hô–Vah, giữ Đạo theo lời Chúa, nhưng vẫn có những tục lệ nề nếp để nhớ Ơn Xưa. Tục lệ và Tôn giáo lẫn lộn để giữ Hồn Do Thái. Tôn Giáo Do Thái và Đạo Người Do Thái trộn lẫn nhau. Có những người Do Thái không đi Nhà Thờ, không giữ lễ Do Thái, nhưng vẫn có những phong tục sanh hoạt và văn hóa Do Thái. Do đó, lang thang tỵ nạn cùng thế giới từ cả ngàn năm nay, với nhiều dị biệt, với nhiều sắc dân khác nhau, cả ngôn ngữ cũng khác nhau – dân gốc Đông Tây Âu – Ashkenaze – khác hẳn gốc Nam Âu Tây Ban Nha – Bắc Phi – Séfarades – hay gốc Trung Đông Tây Á – Mizrahim – nhưng vẫn giữ sắc thái và phong tục Do Thái.
Ngày nay dù 70 năm đã qua, người Do Thái vẫn hằng năm tưởng niệm Shoah Holocaust về những người Do Thái Âu Châu từng bị Nazi Đức sát hại.
Mong làm sao người Việt tỵ nạn chúng ta giữ được Ngày Quốc Hận như một Shoah Holocaust của Do Thái. Holocaust Do Thái với 6 triệu người bị sát hại. Chiến tranh tự vệ 20 năm của nhơn dân Miền Nam Việt Nam chúng ta chống nạn Cộng Sản Hà Nội và cuộc vượt biên không lồ những năm sau ngày Quốc Hận cũng đã cướp hằng chục triệt sanh mạng con dân Miền Nam đất Việt chúng ta! Do đó đối với người Việt Nam ta, ngày Quốc Hận 30 tháng 4, đồng nghĩa với Shoah Do thái! Shoah tiếng Hébreux dịch Pháp ngữ là catastrophe, Anh ngữ là catastrophe, Việt ngữ ta là thảm họa; 30 tháng Tư là một thảm họa, là một Shoah thế thôi!
Ngày mai, chế độ độc tài Công sản đương quyền thế nào cũng phải bị thay thế phải nhường quyền cho một chế độ Dân Chủ Pháp Trị. Nhưng vẫn mong rằng:
Ngày Quốc Hận cũng phải được duy trì và trân trọng. Ngày Tang, ngày Đau, ngày Buồn ấy, sẽ là ngày Tổng hợp cho những cái đau thương của đất nước. Ngày Hiệp Kỵ cho những nạn nhơn của Đảng Cộng Sản quốc tế Nga, Tàu hay Việt Nam qua những cái tang tóc đau buồn đã qua: Từ Cải cách Ruộng đất, qua Mậu Thân Huế, đến Hoàng Sa, Trường Sa,… từ các nạn nhơn của những cuộc pháo kích bừa bãi, qua những nạn nhơn đã bỏ mình vì lựu đạn, từ nạn nhơn của những cuộc chạy nạn, trong nước: đại lộ kinh hoàng năm 72, đường 19 năm 75, đến nạn nhơn của những trại tập trung sau ngày mất nước hay của những cuộc vượt biên khổng lồ trên biển hay ở biên giới,…
Tất cả chỉ để Nhớ, để không Bao giờ Quên, để không Bao giờ Lặp lại. Tưởng niệm Ngày Quốc Hận 30 tháng Tư để hằng năm Xá Tội Vong Nhơn.
Những gương sáng xứ người, sau 44 năm hậu chiến Quốc Cộng:
Thử nhìn tình hình Việt Nam, kết quả xây dựng của 44 năm hậu chiến?
Để so sánh, chúng ta thử nghiên cứu chỉ với hai bài học với hai gương sáng Á Đông thôi:
Bài học thứ nhứt, trường hợp nước Nhựt bại trận sau Thế chiến 2, lãnh hai quả bom nguyên tử tàn phá tan tành hai thành phố Hiroshima và Nagasaki, kinh tế hoàn toàn kiệt quệ. Bị chiếm đóng bởi Quân đội Mỹ, mặc dù Nhựt Hoàng vẫn được duy trì. Nhục nhã thay! Các samourai oai phong, hào hùng ngày nào, nay làm công làm thợ cho ngoại nhơn, các thiếu phụ, nữ nhơn đài các Nhựt phải làm Geisha để khách Mỹ mua vui!
Bài học thứ hai, trường hợp Nam Hàn, Đại Hàn Dân Quốc, một quốc gia có một quá trình lịch sử tương tự Nam Việt Nam, Quốc gia Việt Nam Cộng Hòa.
Đất nước Triều Tiên hay Hàn Quốc, cũng là một bán đảo, cũng hình chữ S, cũng bị chia hai, một bên chiếu theo vĩ tuyến 38, một bên thì vĩ tuyến 17. Cũng hai miền Nam Bắc, cũng hai chế độ hoàn toàn tương phản nhau. Hai Miền Bắc, Bắc Việt với Bắc Hàn, độc tài Cộng sản gia đình Con Ông Cháu Cha Đảng Trị và Kinh tế chỉ huy. Đối lại, hai miền Nam, Nam Hàn và Nam Việt, chế độ Cộng Hòa Tự Do Dân Chủ Pháp Trị Hiến Định với nền kinh tế Tư Bản Chủ Nghĩa, thị trường Tự Do. Cả hai Nam Hàn và Nam Việt đều bị hai Miền Bắc Cộng sản xua quân cưỡng chiếm, và toàn dân cả hai miền Nam đều nổi dậy tự vệ chiến đấu.
Nam Hàn may mắn hơn được cả Liên Hiệp Quốc ký Nghị Quyết ủng hộ. Nam Việt ta vô phước hơn, chỉ Huê kỳ và vài đồng minh chịu giúp đỡ mà thôi.
Nam Hàn có phước, Trung Cộng còn yếu ớt, chưa phải địch thủ của Huê Kỳ. Nam Việt ta vô phước, Trung Cộng đã được Huê Kỳ đi đêm tạo thế để chống Liên Sô, cho vào Liên Hiệp Quốc bằng cách hất cẳng Trung Hoa Tự Do Đài Loan ra. Nam Việt ta càng vô phước hơn, khi đồng minh Huê Kỳ đi đêm với Trung Cộng, trước để xé cặp bài trùng Liên Sô Trung Cộng, sau để biệt lập Liên Sô hầu đem đến sự sụp đổ của Bức Tường Bá linh vào năm 1989, nhưng phản phé đồng minh Nam Việt trong chiến thuật be bờ, báo hại cả tới 3 triệu dân Nam Việt phải đành ly hương tỵ nạn, phần còn lại “kẹt giỏ” hết “chồng đày cải tạo” đến “vợ đày kinh tế mới”! Toàn Nước và toàn dân Miền Nam Việt Nam chỉ là con vật hy sanh trên bàn phé quốc tế.
Và đất nước Việt Nam càng vô phước hơn, từ năm 1975, khi phe miền Bắc, phe Cộng sản quốc tế thắng phe Tự do, xâm chiếm được Nam Việt Nam, thống nhứt được đất nước. Trên toàn đất nước Việt, theo nguyên tắc chánh trị không còn bóng ngoại nhơn, chỉ có người Việt cai quản người Việt?
Thế nhưng với một lý thuyết quản trị và cai trị theo lý thuyết chủ nghĩa Cộng sản độc tài, Đảng chỉ đạo, Nhà Nước quản lý, Nhơn dân làm chủ, với một nền kinh tế chỉ huy, nhơn dân hưởng quy chế tem phiếu “xin cho” Đảng trị. Ngày nay, mặc dù có Đổi Mới, hay Đời Mới, Việt Nam vẫn là một quốc gia tụt hậu với một Tổng Sản Lượng đầu người – GDP per capita – trên dưới chỉ 2000 $US một năm (2018) và mơ – hy vọng – được xêm xêm trên 2500$US vào cuối năm 2019. (Vietnam’s Nominal GDP Per Capita is forecasted to be 2725.830 USD in Dec 2019 as reported by International Monetary Fund – World Economic Outlook.). 2000$ US tương đương với lương một tháng một công nhơn hạng hai tại Pháp.
Và 44 năm sau?:
44 năm sau, 1997, tuy không Thống Nhứt được nhưng Nam Hàn hay Đại Hàn Dân Quốc- DaeHan Minguh đã là một con Rồng lớn về công nghiệp và kỹ nghệ. Với diện tích 99 ngàn cây số vuông, với 49 triệu dân, Nam Hàn là quốc gia phồn thạnh đứng hàng thứ 12 trên thế giới. Tổng số thu hoạch đầu người là 26 ngàn Mỹ kim (so sánh Việt Nam 2 ngàn Mỹ kim). Chúng ta ai ai cũng biết một vài thương hiệu nổi tiếng như Samsung, như Huyndai, … hai đại công nghiệp Đại Hàn: Tin học và Xe Hơi …
Gương sáng ấy đáng để Việt Nam suy nghĩ và học theo không?
Cũng tại Á Châu, Nhựt Bổn ngày nay là một cường quốc kinh tế, đứng hàng thứ ba trên thế giới, sau Huê Kỳ và Trung Cộng. Nhựt Bổn, sau khi bị hai quả bom nguyên tử tàn phá hai thành phố lớn, phải đầu hàng đồng minh do Huê Kỳ lãnh đạo. Chỉ năm năm đầu khó khăn, quét dọn tổ chức, chấp nhận sự tủi nhục của quân quản Mỹ ngoại nhơn. Nhưng qua năm thứ sáu, từ năm 1950 đến 1960 trong vòng 10 năm, nền kinh tế Nhựt vực dậy như một phép lạ. Chỉ 19 năm sau, năm 1964, Nhựt đã đủ sức để tổ chức Thế Vận Hội Thể Thao quốc tế.
Thành công ấy vỏn vẹn tất cả chỉ chưa đầy 20 năm!
Chưa đầy 20 năm, các hãng xưởng chẳng những đã phục hồi sản xuất, mà còn biến thành những thương hiệu số một, số hai quốc tế, Fujitsu, Toyota, Mitsubishi, Honda, Seiko, Sony… sản xuất xe hơi, sản xuất máy móc, sản xuất tin học, máy chụp hình, TV, radio, hoá học, Y tế, … Tóm lại, 1945, nước Nhựt là một đống tro tàn, đất Nhựt bị quân đội Huê Kỳ chiếm đóng! 40 năm sau, 1985, Nhựt là cường quốc kinh tế số một ở Á Châu, cường quốc kinh tế số hai sau Huê Kỳ. Gương sáng cho Việt Nam!
Do đâu có sự cách biệt giữa Việt Nam với hai quốc gia Á đông nói trên?
Con người?
Tiềm năng, sức mạnh của một quốc gia chính là con người.
Người Việt Nam, cũng gốc văn hoá Hán khác chi Nhựt, Đại Hàn, cũng Tam giáo, Khổng, Lão và Phật.
Cũng bị hoạn nạn. Nhựt tiêu tùng sau hai quả Bom nguyên tử, bị Mỹ quân quản. Nhục nào cho bằng!
Đại Hàn bị chia cắt, chiến tranh Quốc Cộng, gia đình phân chia hai miền. Khổ đau nào cho bằng!
Họ cũng là người Á đông như người Việt Nam! Họ cũng biết làm lụng cam khổ, họ cũng biết nương tựa gia đình, nương tựa xóm làng, láng giềng, bà con! Nước Nhựt ngày nay là con Rồng Kinh tế đệ nhứt Á Châu! Nam Hàn ngày nay là Con Hổ Kinh tế một trong những con Hổ Kinh tế Á châu với Hong Kong, Đài Loan, Singapore! Hãy nhìn xem và lấy đó làm gương, các con Hổ Kinh tế ấy lẫn cả Con Rồng Kinh tế vẫn là những quốc rất ít tài nguyên thiên nhiên. Toàn là đất hẹp người đông, chen chúc nhau mà sống.
Tài nguyên của họ là CON NGƯỜI.
Còn người Việt Nam chúng ta thì sao? Người Việt Nam có đầy đủ đức tánh của một dân tộc nếu được đặt trong một môi trường tốt thì sẽ phát triển tốt. Bằng chứng, chỉ trong vòng 40 năm có mặt ở Hải ngoại, các con em hậu duệ Việt Nam đã hội nhập dễ dàng vào xã hôi của quê hương thứ hai. Chỉ cần hai thế hệ, con cái người Việt Nam di dân tỵ nạn đã biến thành những công dân tốt cho xứ sở thứ hai.
Thế thì tại sao ở quê nhà, trong tình trạng đất nước hiện nay, người Việt Nam quốc nội không phục hồi lại được xứ sở? Hỏi là trả lời. Phải chăng, người Việt Nam bị những “rào cản” chận đứng mọi sáng kiến, mọi ý chí, mọi con đường để phát triển, xây dựng cá nhơn, xây dựng xóm làng, xây dựng xứ sở đất nước? Rào cản nào? – Đảng Cộng Sản Hà nội!
Với chế độ chánh trị tụt hậu, tạo rào cản của mọi tiến bộ:
Với một chế độ chánh trị chỉ biết kềm kẹp, đàn áp con người. Một chế độ chánh trị chỉ biết dạy con người biến thành những con vật, chỉ biết tuân lệnh. Cầm quyền bằng nói láo, cầm quyền bằng hăm dọa, cầm quyền bằng bao tử, bằng tem phiếu xin cho. Thử hỏi làm sao người dân Việt có thể phát triển nổi?
Một đất nước mà lòng tự hào được đo lường bởi sự hy sanh. Một đất nước mà tự hào đỉnh cao trí tuệ là do dám giết giặc. Một đất nước mà gương sáng là một câu chuyện (bịa) rằng một thằng bé tự tẩm xăng đốt. Không biết tôn trọng mạng sống của mình là không biết quý trọng cái ơn của cha mẹ đã dày công dạy dổ nuôi nấng mình thành người. Không biết trọng mạng sống của mình, cả mạng sống của tha nhơn, sẵn sàng bắn vào đầu, đập vào óc người, sẵn sàng chôn sống 5000 thường dân vô tội ở Huế.
Khác chi khủng bố Daesh, mang bom tự sát, giết người vô tội ở Paris, London năm nào. Ai ra lệnh thảm sát 5000 thường dân Huế? Không ai cả, chế độ Cộng Sản dạy quân đội Việt Cộng giết người đó thôi! Do đó
44 năm cầm quyền! 44 năm Việt Nam vẫn là một nước tụt hậu.
Ngày nay, bốn nước Cộng sản còn lại trên thế giới, Tàu Trung Cộng, tuy đệ nhứt thiên hạ thế giới về kinh tế, tuy đang xưng hùng, xưng bá ở Vùng-Á Đông, Biển Đông, nhưng dân chúng vẫn còn nghèo: GDP per capital 7000 $US. Tàu là nước giàu – cường quốc hàng đầu duy nhứt ngày nay, có những người dân bỏ nước ra đi tỵ nạn kinh tế. Hình ảnh dân Tàu đi làm cu li đẩy xe thồ, hình ảnh các cô điếm Tàu đứng đường ở Paris… là những điển hình.
Bắc Hàn thì khỏi nói, là một anh chàng nguy hiểm, có sức mạnh nguyên tử, sức mạnh quân đội, có thể gây nguy hiểm cho toàn vùng và cả thế giới, nhưng dân chúng có những năm từng thiếu nguồn lương thực phải đi ăn xin, cứu đói. Còn Cu Ba! Cu Ba đang được Mỹ bỏ cấm vận, vì kiệt quệ tài chánh. Dân Cu Ba, cũng như dân Việt Nam sống nhờ kiều hối của dân tỵ nạn Cu Ba gởi về bơm máu. Và cuối cùng là Việt Nam!
Kết Luận:
44 năm cầm quyền, năm tới 2020 sẽ đủ chẳn 45 năm, Việt Cộng sẽ sang tay cho Tàu Cộng cầm quyền? 2020, Việt Nam sẽ bị Tàu hóa. Sẽ như Tân Cương, như Tây Tạng… Người Việt, cũng như những người Hồi, Tạng, Mãn, Mông sẽ không còn biết nói viết tiếng quốc ngữ mình nữa, sẽ không còn một vết tích văn hóa cá biệt của mình gì nữa trong một tương lai rất gần… Tại sao người Âu Mỹ phân biệt được người Đại Hàn, người Nhựt khác người Tàu, nhưng lại lẫn lộn người Việt với người Tàu?
Do đó cần giữ cái Đạo Việt để giữ nòi giữ giống. Và muốn giữ Đạo Việt phải Diệt Cộng. Diệt Cộng, giữ Đạo Việt MỚI Thoát Trung và Xây dựng một đất nước như Nhựt như Đại Hàn.
Vì tất cả những vấn nạn hiện tại hay tương lai, như Hán Hóa, như mất hải đảo, mất Biển Đông đều do Đảng Cộng sản. Do đó phải Diệt Cộng!
Diệt Cộng sẽ giải quyết tất cả. Một chế độ dựng lên bằng kiểu cướp chánh quyền, bằng tuyên truyền láo khoét, bằng giáo dục dỏm, bằng bằng cấp mua, bằng ngoại giao xin cho, thì phải dẹp bỏ. Dẹp bỏ xong cái chế độ ấy, người Việt Nam mới tìm thấy lại những sự thật.
44 năm quá dài! Đủ rồi! Mong rằng tất cả người dân Việt thấy được sự thật để mà vứt bỏ mầm nguy hại nầy!
Mong lắm!
Hồi nhơn Sơn, tháng Tư đen thứ 45.
Viết cho ngày Quốc Hận.
Phan Văn Song.