ĐI VỀ MỘT PHÍA ĐẦY HOA TRẮNG
(Kính dâng hương linh nữ sĩ Đỗ Phương Khanh)
Có một chuyến đi không trở lại
Cõi đời chỉ là mộng huyễn thôi
Người đã về nơi tâm thanh tịnh
Bước ra khỏi sinh tử luân hồi.
Hồn nhang khói bay vào vô tận
Còn nghe lãng đãng chút Hương Thu*
Tâm kinh đã thấu lời tụng niệm
Để cùng Người chắp cánh phiêu du.
Đi về một phía đầy hoa trắng
Như mây bàng bạc giữa đất trời
Ở nơi không còn nghe tiếng khóc
Cõi chân tâm an lạc đời đời.
Xin thắp nén hương trầm khói biếc
Tiễn Người rời bỏ cuộc trần ai
Dẫu biết tử sinh như bào ảnh
Cũng đâu lau ráo giọt u hoài…
Hư Vô
(*Hương Thu: Tên tác phẩm của nữ sĩ Đỗ Phương Khanh)
CHO MÙA HIẾU HẠNH
Vòng đau đeo cổ tay quen
Xuyến xao kỷ niệm lạt mềm buộc đôi…
Ngỡ ngàng con mắt chia ngôi
Nửa cheo leo phận, nửa đời bạc thay!
Đi qua cõi tạm thân gầy
Vì ai lặn lội lụn ngày, tàn đêm?
Vì con bứt tóc thiên tiên
Để mong đổi chút bình yên… đàn kìm!
Căm căm “se-chỉ-luồn-kim”
Ngồi đơm nút áo mà quên xuân thì…
Có phong vân vẫn không nề
Bóng in trên vách …Ta hề! Nhớ con…
Rồi mùa hiếu hạnh lòng son
Dù mưa hay nắng vẫn lòn lọt thương
Cả kiếp này, có tin không?
Mãi trong mắt mẹ con còn nằm nôi…
Trần Dzạ Lữ
NGHE MÙA THU RỤNG ĐẦY GIÓ XANH!
Nghe dấu cỏ thơm hương
Mùi sen. Mùi trăng trong vườn khuya
Và mùi quả chín
*
Trên chiếc đĩa tôi cầm
Trên tường vàng…
Nghe bức tranh di chuyển
*
Trong khoảnh khắc đặc biệt
Những ngón tay lem màu
Tôi nghe. Mùa thu rụng đầy gió xanh!
Huỳnh Thị Quỳnh Nga
TÌNH THƠ THÁNG CHÍN
Bài thơ tình tháng tám,
Hỏi anh rất thật thà,
Rằng bài thơ dang dở,
Ai làm nốt giùm tôi..
Giữa đêm đầy bóng tối,
Anh quên nỗi nhọc nhằn.
Thơ và em bên đời,
Ấm hoài một ước mơ.
Thuyền tình anh chơi vơi,
Đã va vào bến mộng,
Vùi trong mùi hương tóc.
Lòng chẳng còn bơ vơ.
Tháng chín cột dây nơ,
Tình hồng bay trong gió,
Sóng sánh ly rượu đỏ,
Phu thê tình tuyệt vời.
Trên những nhánh sông đời,
Thuyền tình trôi êm ả,
Mặc đáy sông sóng nổi,
Bên em vẫn tiếng cười.
Tháng chín này em hỡi,
Còn nhau trong cuộc đời,
Vết nhăn đầy khoé mắt,
Và thuyền tình cứ trôi…
trầnthịminhchâu
CHỈ CHỪNG ẤY THÔI…
Em về đọc lại thư ngày cũ
Chừng ấy yêu thương cũng đủ rồi
Mực đã nhoà phai màu quá khứ
Viết vào trang cuối chữ CHIA PHÔI…
Tàn thu chiều phủ đầy mây xám
Chừng ấy ngày qua đủ lạnh lòng
Đắp mảnh chăn xưa tìm hơi ấm
Gom vào chút nhớ buổi đầu đông.
Người đi như sóng tan vào biển
Chừng ấy bài thơ để lại đời
Bọt nước buồn hiu chờ tan biến…
Bên bờ cát vắng , tiếng mưa rơi…
Thì thôi, Hạnh Phúc mong manh lắm!
Chừng ấy thời gian cũng đủ dài
Tô lại tình thư màu mực thắm
Em về góp nhặt chút tàn phai…
Mực Trắng LT
ĐÊM QUỲNH HƯƠNG
Anh chờ đợi em suốt tận chiều
Đêm quỳnh hương mỉm nụ tình yêu
Đêm huyền diệu dòng hương tinh khiết
Tơ vàng rung bung cánh phiêu diêu
Gió ngọt ngào tình tự môi thơm
Ngước nhìn lên trăng sáng soi hồn
Linh hồn em dung nhan kiều diễm
Ôi nhiệm màu áo mộng càn khôn!
Anh lặng ngắm bờ xanh nhật nguyệt
Giấc mơ hoa dòng suối tâm linh
Em đến với đời vui khoảnh khắc
Mà thiên thu lưu luyến lưu tình
Đêm quỳnh hương ôi đêm quỳnh hương
Anh mơ thấy em lộng lẫy má hồng
Vũ trụ hòa ca đêm thánh lễ
Anh cúi đầu sụp lạy làn hương!
Trần Thoại Nguyên
KHÔNG RA NƯỚC MẮT
may ra em được khóc
trong ngày ta qua đời
chắc chi chút nước mắt
trên thi hài ta, rơi?
không thể vậy đâu em
ta khó lòng nhận tặng
cho dẫu bằng âm thầm
trong ngày em ghé viếng
tội tình cho hạt lệ
đưa tiễn một đời thơ
ôi chồng em đứng đó
làm sao lăn tới mồ?
tội tình chưa, hạt lệ
khóc điếng mà không ra….
Hoàng Lộc
MẸ.
Ngày con rời nhánh sông quê
Có đôi cò trắng vẫy thê thiết buồn
Gió lay bất bạt qua truông
Điệu ru nước mắt cội nguồn đã xa…
Mẹ ơi con nhớ quê nhà
Nhớ hoa cau trắng thật thà đưa hương
Nhớ mẹ lủi thủi bên nương
Mót chùm củi ướt khói vương mắt chiều
Mái tranh ngày ấy đã xiêu
Vẹo trong ký ức đã phiêu bạt ngày
Phơi trong nỗi nhớ đọa đày
Có con chim nhỏ lướt bay về đàn
Mưa dầm trắng một mùa sang
Mẹ ngồi đan mũi cơ hàn áo con
Ngón tay mẹ thắt vuông tròn.
Về trong hơi mẹ ấm còn giấc say
Đong đưa vệt nắng qua ngày
Mẹ còng theo bóng đổ dài tháng năm
Nắng thiên thu đã yên hằn
Khẽ khàng bước mẹ vết lăn một đời..
Thục Uyên
TÔI VỀ
Thương tặng các bạn TRƯỜNG TRUNG HỌC AN XUYÊN ngày xưa của tôi…
Tôi về nhặt cánh phượng hồng
Tiếng ve nức nở, tiếng lòng rưng rưng
Biết còn gặp lại nhau không?
Hay như con nước giữa dòng cuốn trôi.
Chốn xưa hoa nắng ngậm ngùi
Đâu rồi dấu cũ một thời mộng mơ
Về đây tìm lại tuổi thơ
Thương tà áo trắng, phất phơ trong chiều.
Sân trường vắng lặng tường rêu
Bảng đen, phấn trắng buồn hiu hắt buồn
Tóc xanh nhuốm bạc màu sương
Kẻ còn, người mất lạc phương trời nào.
Bóng câu lướt vội qua cầu
Năm mươi năm cũng úa nhàu thanh xuân
Hoàng hôn nắng nhạt bâng khuâng
Người muôn năm cũ, cố nhân lâu rồi.
TRƯỜNG TRUNG HỌC- AN XUYÊN ơi!
Tìm đâu hình bóng khung trời dấu yêu
Lệ rơi nghèn nghẹn trong chiều
Làm sao níu lại cánh diều tuổi thơ…
BT áo tím
Related posts
-
Buông…
Ph. Lăng Trường Buông bỏ đi em những muộn... -
Món quà Noel
Đặng duy Hưng Lão Hùng nhìn cái thùng nhỏ... -
Lặng lẽ nhớ một người
Hường Lâm Vẫn còn yêu nhưng phải giấu trong...