Út Bạch Lan
Không biết có phải vì ảnh hưởng của bão Elsa đang đổ bộ Florida hay không mà Houston mưa tầm mưa tã liên tục suốt mười ngày qua. Mưa, mưa rơi từng đêm, mưa triền miên như thầm khóc cho một người vừa mới ra đi, một người mang nặng kiếp sống chinh nhân nhưng luôn dệt mơ ước ngày nao quê hương không còn màu cờ máu.
Người đã đi, người đã đi rồi.
Ngày 11 Tháng 7 Năm 2021
Tôi vừa rời nhà quàn Vĩnh Phước để chào lần cuối Niên Trưởng Cựu Chuẩn Tướng Mạch Văn Trường, nguyên Tư Lệnh Sư Đoàn 21 BB, trước khi đưa quan tài vào phòng hỏa táng. Chưa về đến nhà thì nhận được text của Chị Phúc, phu nhân của Niên Trưởng Trần Công Hạnh, nguyên là Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng TĐ2ND ” Khóa 20 VBQGVN ” Anh đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc 3giờ30″.
Tôi bật khóc nhưng chẳng còn giọt lệ nào để khóc. Tiếng khóc thầm khô khốc như nắng gió Hạ Lào tức nghẹn ở cổ họng, không như tiếng khóc ràn rụa khi Anh ôm chầm lấy tôi ở căn cứ Khe Sanh Lao Bảo trong mặt trận Nam Lào Lam Sơn 719 năm 1971. Anh đã rời bỏ căn cứ 30 và dẫm chạy trên xác chết của quân thù lẫn quân bạn để vượt thoát về phía nam con đường số 9, rồi về căn cứ của Bộ Tư Lệnh Tiền Phương của SĐ Nhảy Dù ở Khe Sanh với bộ quân phục hoa rừng của quân nhu giờ đã trở thành bộ đồ huyết của nhảy dù Pháp còn bốc mùi máu tươi lẫn máu khô của đồng đội. Tôi móc bi đông mở nắp, đưa anh vài hớp black and white rồi hai anh em ngồi bẹp dưới bóng râm của cây sao rừng hơn trăm tuổi. Anh nhìn bâng quơ vào một khoảng trời mông mênh nào đó, thỉnh thoảng lắc đầu thở dài dấu đi nỗi chua xót lẫn kinh hoàng như người vừa về từ địa ngục hay nói đúng hơn từ cõi chết. Thật vậy, Anh không nghĩ rằng anh vẫn còn sống khi phải vượt qua một vòng vây trùng trùng điệp điệp quân thù khát máu, như Triệu Tử Long thoát khỏi bàn tay của quân Tào Tháo.
Tôi không còn nhớ đã bao nhiêu lần, vì đã quá nhiều lần làm sao nhớ hết, tôi cùng Anh, Sông Lô, Phạm Như Đà Lạt, Phan Nhật Nam, Tô Phạm Liệu ngất ngưỡng anh hùng lương sơn bạc bên cạnh vài ba chai martell medaillon cạn đáy tới giọt rượu cuối cùng. Có một lần gần tới bến, Tubip Liệu đổ rượu vào chiếc giày bốt đờ sô rồi thay vì nâng ly thì nâng giày nốc cạn như Kiều Phong nốc cạn bầu rượu cùng hai đệ kết nghĩa Đoàn Dự và Hư Trúc, trong khi Sông Lô lọ rượu thì nghêu ngao ngâm bài thơ Hồ Trường lộn đầu lộn đuôi nhớ tới đâu ngâm tới với giọng lè nhè.
Ta biết rót về đâu?
Rót về Đông phương, nước biển Đông chảy xiết sinh cuồng loạn
Rót về Tây phương, mưa phương Tây từng trận chứa chan
Rót về Bắc Phương, ngọn Bắc phong vi vút cát chạy đá giương
Rót về Nam phương, trời Nam mù mịt có người quá chén như điên như cuồng
Nào ai tỉnh, nào ai say
Lòng ta ta biết, chí ta ta hay
Nam nhi sự nghiệp ư hồ thỉ
Hà tất cùng sầu đối cỏ cây
Tới đây thì Sông Lô dừng lại vì quên mẹ nó đi rồi, Phan Nhật Nam đở tiếp:
Chí chưa thành, danh chưa đạt
Trai trẻ bao lăm mà đầu bạc
Trăm năm thân thế bóng tà dương
Vỗ gươm mà hát
Nghiêng bầu mà hỏi
Trời đất mang mang ai người tri kỷ
Lại đây cùng ta cạn một hồ trường
Hồ trường! Hồ trường!
Bên cạnh đó Trần Công Hạnh dùng đũa gõ tô gõ chén thay trống, Phạm Như Đà Lạt mắt liêm diêm “anh không chết đâu anh người anh hùng mũ đỏ…lưu linh”.
Và cũng mới đây thôi, chỉ có khoảng hơn 10 ngày, từ ngày 25/6/202 đến 29/6/2021, Anh Chị Trần Công Hạnh về Houston để tìm mua một căn nhà mới ở Houston. Suốt năm (5) ngày liên tiếp Anh ngồi bên bàn rượu với hơn 10 anh chị em của Gia Đình Bến Cũ từ Virginia, Atlanta, Louisiana cùng về Houston để gặp mặt Anh cạn bầu tâm sự. Bầu tâm sự chưa cạn mà cạn sạch hết ba kết Cordon Bleu 36 chai!
Út Bạch Lan
Houston Ngày 12 Tháng 7 Năm 2021Tiếc Thương
https://www.youtube.com/watch?v=otzrR5h8_uw
CHÀO TAY MŨ ĐỎ
Nghe hung tin lòng rung lên cảm xúc
Một cánh dù vừa lạc hướng bay
Đất lương sơn một ghế ngồi trống chỗ
Đệ huynh còn sao người nỡ đi xa
Những cuộc rượu bên trời một lứa
Những bi ai dốc cạn hồ trường
Những ngựa hồ còn mơ gió bắc
Từ nay chiếu rượu vắng hương nồng
Người hào sảng như Lương Sơn thủy bạc
Muốn chống gươm hành đạo thế thiên
Chỉ tiếc là bàn cờ chiến quốc
Lại trong tay những kẻ vô lương
Thân chốt thí sang sông tức tưởi
Chưa đánh phải hàng hận man man
Đất tạm dung tha hương gặp lại
Là đệ huynh chan chứa tình đầy
Vẫn cứ ngỡ
Tương lai còn rạng rỡ
Sẽ có ngày quang phục quê hương
Mộng chưa thành vẫn mơ về bến cũ
Tắm lại sông xưa một thuở thanh bình
Hỡi ơi!
Sao đi không biệt
Từ nay vắng bóng huynh rồi
Con ngựa chiến thành Troy bất tử
Tiểu đoàn hai mũ đỏ lừng danh
Người đã sống một đời lính trận
Đã tự nguyền da ngựa bọc thây
Đã đi qua những đoạn đường chinh chiến
Khói lửa tràn lan đất nước mù
Trong chiến trận bao lần chia lửa
Là bao lần chiến thắng đối phương
Gót giày sauth lấm lem bùn đất
Nhưng không lấm cánh dù
Giữa trời đất mênh mông.
Anh em xa hay gần vẫn biết
Trần gian này biến ảo khôn lường
Công không tính bạc vàng không chuộng
Hạnh đức mới là mối nghiệp duyên
Anh đã sống trọn đời tâm huyết
Với anh em chiến hữu trước sau
Vẫn như một “không hai đâu nhé”
Anh đã cười cười nói thế nhớ không.
Trời chưa Thu mà lá vàng đã rụng
Cho hoa dù nương gió rơi theo
Chiếc ghế trống đồi Lương Sơn còn đó
Chỉ thiếu anh TRẦN CÔNG HẠNH vẹn toàn.
Ở rất xa, xa nơi anh nằm xuống
Chào tay này kính tiễn một quân nhân
Về với cõi vô cùng không ai biết
Sẽ vô ưu thanh thản với vĩnh hằng.
Bến cũ Túy Lúy