Từ Những Chân Trời – Tamar Lê

                                                                    Trevallyn, tháng…năm

Bây giờ là giữa mùa hè rồi bé ạ.  Anh còn nhớ chỉ ngày hôm qua thôi, anh còn ở cạnh bé lúc Sàigòn bắt đầu vào mùa lạnh, cái lạnh da diết vào cuối thu, nhưng cũng đủ làm buốt giá trái tim của bé và anh, nhất là khi anh cầm tay bé nhỏ gầy guộc của bé để hôn lần cuối cùng… Bé thì ngoảnh mặt nơi khác để dấu đi nước mắt nóng hổi tràn xuống đôi gò má xanh xao, để khóc cho giờ cuối cùng của hai đứa mình; còn anh, anh cố ôm bé chặt vào người để cố níu kéo lại những gì đang sắp sửa vụt cánh bay xa.

Chẳng bao lâu thu về tăm tối lạnh

Vĩnh biệt rồi hè hỡi mộng vàng qua

Bé nói với anh là bé sẽ không lên phi trường để tiễn anh đi, vì bé sợ sẽ kéo dài cơn bão đau thương của hai đứa mình, bé chỉ muốn im lạng đi dọc theo con đường phố mà anh đa đặt tên là con đường cây cao bóng mát, để khóc thầm cho cái chết của mùa thu, nhưng rồi sau đó, bé lại lặng lẽ đến Tân Sơn Nhất để nhìn anh lần cuối cùng, rồi một mình nhìn chiếc máy bay đưa anh theo áng mây trời, và nhìn tình yêu của mình biến thành hư vô huyền thoại.

Bé biết không, khi máy bay vừa cất cánh khỏi phi đạo, anh nhìn ra cửa sổ để cố tìm hình ảnh của bé trong những người đưa tiễn, nhưng chỉ thấy một khoảng không gian rất là phẳng lặng và mơ hồ.  Phi trường Tân Sơn Nhất khuất dần dưới cánh máy bay.

Anh đến Tasmania sau một đêm lơ lững trên bầu trời bé ạ. Khi bước ra khỏi máy bay, những người thân và bạn bè xúm xít quanh anh với những lời hỏi han ân cần và những tiếng cười nói vui mừng của giờ hội ngộ sau những năm tháng xa cách. Anh gượng cười với mọi người để che dấu sự mất mát của đời mình nơi xứ lạ quê người và biết rằng anh đang đi vào một thế giới mới trong sự thay đổi đột ngột của thời gian và không gian.

Con đường từ phi trường đến Trevallyn xe cộ chạy đều trong trật tự, không nhỡn nhơ bay lượn duyên dáng như dòng xe cộ của Sàigòn. Ðường phố thiếu hẳn những hàng cây bóng mát của Sài gòn, không còn những tà áo dài phất phơ trong gió, không có tiếng nhạc khoan thai từ những quán café hai bên vệ đường. Tự dưng, anh thấy buồn nhớ Sài gòn vô tận, nhớ cái hồn nhiên dễ thương của Sài gòn, những cơn mưa hạ đầu mùa, những làn gió nhẹ vuốt ve làn da mịn màng của bé khi anh đón bé đi về, nhớ đôi mắt long lanh nhìn anh khi anh đàn cho bé hát, nhớ nét mặt cáu kỉnh giận hờn khi anh đến trễ, và nhất là lời nói đầu tiên trong cuộc tình mình, khi bé nói hai chữ yêu anh.

Sàigòn, tháng…năm…

Anh!

Hôm qua khi em đến nhà chị Mai thì chị ấy kéo tay em ra ngoài cửa nói là đã nhận được thơ của anh. Em mừng lắm anh ạ, từ lúc lặng lẽ tiễn anh đi, em thấy ngày tháng sao hoang vắng quá, cứ lo sợ vẩn vơ, nhất là khi anh chân ướt chân ráo đến nơi xứ lạ quê người, không ai lo cho anh trong những việc nhỏ nhặt hàng ngày. Nghe nơi ở Tây phương, mạnh ai nấy sống, không tình cảm đậm đà như ở quê mình, điều này làm em lo xa hơn.

Chị Mai chạy vào phòng vội vã lấy thơ anh rồi dúi vào tay em. Em run quá anh ạ. Ðó là thơ của anh cơ mà! Em tự nói một mình để trấn an mình, thế mà em như người trúng gió đó anh ạ, anh đừng cười em nghe, cũng chỉ vì anh đó thôi.

Anh biết không! Em đọc đi đọc lại thơ anh hoài à, thế mà em vẫn đọc chưa xong, hay đúng hơn, những lời lẽ yêu thương của anh như trải dài trên trang giấy , như tình cảm vô tận mà anh dành cho em.  Mai lo lắng hỏi: “sao mày khóc..” em lấy tay lau đi dòng nước mắt của nhớ thương tủi hờn, vì em được thấy lại anh trên những trang giấy này .  Anh có thấy em đang khóc vì thương anh không?

Khổ quá anh à, khi về đến nhà, em im lặng, đăm chiêu. Thường thường, mỗi khi đi đâu về, em hay xuống bếp để phụ giúp gia đình. Nhưng hôm nay, em chỉ muốn lên gác để được sống một mình trong lời lẽ nhớ thương của anh, để hình dung được Trevallyn mà anh đã kể, để đem sự cô đơn của anh làm sự cô đơn của hai đứa mình, và để đọc đi đọc lại những lời lẽ tha thiết yêu thương của anh mà em đã thèm thuồng trong những ngày tháng vắng anh.

Anh ạ! Em dấu thư của anh như vua chúa ngày xa xưa dấu kho tàng quý giá của họ vậy anh ạ. Em đem thơ của anh dấu kín trong bao gối, vì em muốn gần anh suốt ngày đêm, nhất là những lúc đêm về khi nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà, em sẽ tưởng tượng là anh đang thầm thì bên tai em, đang nghe những hơi thở nồng nàn của anh, được nghe lại giọng hát trầm buồn của anh, và rồi thì … Anh thấy chưa, em cũng biết say rồi đó, cũng tại vì anh thôi, ai mà không say được với những lời lẽ chăm sóc chân tình của anh. Nhất là người đó là bé của anh., phải không anh?

Ðang viết cho anh, đột nhiên trời mưa tầm tã. Tự dưng em cảm thấy nao nao anh ạ, không biết đây có phải là điềm xấu gì không ?  Tiếng mưa ào ạt tát vào khung cửa sổ, làm ướt lá thư em đang viết cho anh. Anh thấy chưa, em chưa khóc mà trời đã khóc dùm cho em rồi đó, mà còn khóc thảm thê nữa cơ.  Chắc cơn mưa này không bao giờ hết anh aà vì anh đang ở phía bên kia của chân trời, để em một mình với Sàigòn trong căn gác lẻ loi.

Trevallyn, tháng… năm…

Bé,

Anh lo lắng quá, bé ạ. Lâu quá chả nhận được lá thư nào của bé cả. Ngày nào cũng chạy hối hả từ sân trường đai học về nhà xem có thư của Thùy không. Bà chủ nhà trả lời: “No one loves you!”. Anh thất vọng, trở lại đại học, đi thẫn thờ trên bãi cỏ xanh của sân trường, như người bị cuộc đời hắt hủi, như người tình lạc lõng bơ vơ.

Ta ngơ ngác như nai vàng lạc bến

Ta cô đơn nhu lá úa vàng rơi

Ta ngồi đây viết cho áng mây trời

Ta hôn nhẹ mái tóc ai ngồi khóc 

Không biết tại sao bé im lặng không viết cho anh dù rằng anh liên tục gởi thơ cho bé hàng tuần. Anh có viết thơ riêng năn nỉ Mai liên lạc với bé nhưng cũng chẳng thấy chị ấy trả lời. Anh đã đưa cho bé địa chỉ của anh ở nhà và ở đại học, nhưng chỗ nào cũng không nhận được thơ của bé. Trong đầu óc anh cứ vươn lên những lo lắng bâng quơ: chắc là bé đang bị bịnh nặng mà không muốn cho anh biết?  Bé đã rời Việt nam ra hải ngoại? Hay bé không còn yêu anh?  Tim anh đau nhói với ý nghĩ này.

Bé thương! Có lẽ đây là lá thư cuối cùng anh viết cho bé.  Buồn quá bé ạ. Tự dưng, anh thấy vũ trụ sụp đổ trước mắt mình, sân trường không còn bóng dáng hớn hở của anh vừa chạy vừa đọc thơ của người yêu, và thời gian buồn bã vì mỗi ngày như mọi ngày không có thơ của bé.  Và áng mây trời không còn trôi dạt mang những lời yêu thương thiết tha của bé gởi cho anh.

Bé còn nhớ những lời trong lá thư trước của anh gởi cho bé: “Nếu thiếu những bức thơ của em, đời không còn là thi vị, mai này tôi biết lấy gì để nói về những kỷ niệm ngày xưa … Em ơi, em hãy viết cho tôi”…

Paris, tháng … năm …

Anh,

Không biết anh còn nhận ra nét chữ này không?  Cả mấy năm trời, em thì thay đổi rất nhiều anh ạ, tuy vẫn còn mái tóc ngắn, nhưng chắc là anh không nhận ra em đâu, còn nét chữ viết này, em nghĩ, vẫn còn những nét quen thuộc của ngày xa xưa và em hy vọng rằng anh sẽ nhận ra em.

Viết cho anh mà hai đứa con cứ bu quanh, đứa thì đòi mẹ cho uống sữa, đứa thì đòi mẹ đọc sách. Anh chắc cũng đoán ra một phần nào đời sống mới của em rồi.  Vui hay buồn?  Chỉ có cuộc đời giải thích được thôi anh ạ vì cuộc sống của em cũng đều đặn như thiên nhiên đổi mùa. Anh thấy em bây giờ ngớ ngẩn chưa?

Thôi để em kể chuyện cho anh nghe nha! Như anh đã thấy ở đầu thơ, em hiện đang sống ở Paris đó anh ạ.. Em qua đây được gần tám năm rồi anh ạ! Anh Thu hiện là một giám đốc trong một công ty thương mại, hai bé thì đang học ở trường tiểu học cách nhà tụi em khoảng mười phút lái xe. Paris nhieu người Việt hơn là những thành phố khác.  Em sống đâu quen đó, anh ạ, nhất là em thì ở đâu chăng nữa thì . …cũng chỉ vậy thôi!!

Tình cờ, một tình cờ như là trời định đó anh ạ.  Hôm cuối tuần, em đến thư viện trung tâm thành phố để mượn sách truyện đoc cho hai bé Ti và Vy. Trên kệ sách có hàng trăm cuốn, vậy mà em cầm vào tay cuốn truyện song ngữ với đầu đề là “The Last Journey” viết cho trẻ em Việt nam. Em đọc xong cuốn truyện và thấy rất là thích thú vì có những tư tưởng dễ thương. Khi ra quầy sách làm thủ tục mượn, thì em mới trợn tròn mắt lên khi thấy tên anh là tác giả của cuốn truyện. Khi về đến nhà, em liên lạc với nhà xuất bản thì họ cho địa chỉ của anh … Thế là em viết thơ cho anh ngay. Lần này, như là một “Fast train Journey”, em hy vọng là anh sẽ mau chóng nhận được thơ này…

Nhớ viết trả lời cho em nghe.

Mong thư của anh.

Trevallyn, tháng…nam…

Bé thương,

Hôm ni đi làm về, uể oải mở thùng thơ ra xem, những nét chữ quen thuộc của thời xa xưa làm anh bàng hoàng, tim anh đập thình thịch như người bịnh đang sắp được uống giọt thuốc thần tiên. Trong cái xúc động của sự đột ngột đến với mình, anh vội vã bóc thơ ra xem…anh không ngờ đời mình còn may mắn đến vậy, dù rằng trong tiềm thức, anh cũng đã cố quên đi hy vọng có ngày được chuyện trò lại với bé, vì dĩ vãng đã đi vào thiên thu thì bao gio có thể trở lại với mình nữa, phải không bé.

Anh mỉm cười khi hình dung một bà mẹ đang ấm cúng chăm sóc hai đứa con nhỏ và bà mẹ đó chính là “cô bé ngày xưa”. Cảm ơn bé đa gởi hình gia đình cho anh xem. Cả mấy năm trời mà Thùy vẫn còn những nét yêu kiều dễ thương như ngày nào, mái tóc ngắn, đôi mắt sáng long lanh, và nụ cười duyên dáng của thời học sinh. Anh Thu thì trông rất hiền, dễ gây thiện cảm với người khác, còn hai bé thì rất kháu khỉnh và dễ thương. Anh rất mững khi thấy bé trong khung cảnh gia đình ấm cúng, đây cũng là niềm hạnh phúc nhất trong đời anh đó bé ạ!

Bây giờ anh báo cho bé một tin vui nghe. Vào khoảng ba tháng nữa, anh sẽ đi vòng quanh thế giới một chuyến, vừa thăm đại học vừa cố tìm lại bình thản của cuộc sống. Anh sẽ ở lại nghiên cứu vài tuần ở San Francisco và sau đó sẽ đi qua thăm viếng đại học Vienna và London.

Thôi anh phải lo đi nấu cơm vi đang đói. Anh sẽ nói chuyện lại với bé khi khác nghe.

Thương nhiều.

Paris, tháng… năm…

Anh,

Chiều nay, tuyết Paris rơi nhiều lắm, trời rét ghê, nhưng em cũng cứ ngồi cả giờ bên cửa sổ để đón ai anh biết không?   Ðể đón ông đưa thư xem có thơ anh không. Nhất là em muốn biết xem cảm nghĩ của anh ra sao khi anh nhận được lá thơ đầu tiên của em sao mấy năm vắng bóng, nhất là khi hai đứa mình đã đi qua những ngã khác của cuộc đời.

Anh biết không? Anh đã kể chuyện đời của anh cho em nghe. Bây giờ đến phiên em cũng cho anh biết là đời em cũng không êm xuôi như dòng sông hiền hòa đâu. Anh Thu cũng sắp sửa rời bỏ tụi em để ra ở riêng đó anh ạ. Lý do chính là anh ấy quá say sưa với công việc và cảm thấy gia đình là một trở ngại cho công việc của anh ấy. Việc làm hằng ngày ở sở là nguồn sống của ảnh. Cứ mỗi lần về nhà thì anh ấy vội vã ăn uống rồi trở lại công ty làm việc rất là hăng say, ngày nào cũng vậy: làm việc là nguồn hạnh phúc của đời sống của anh ấy. Lúc đầu em rất là bàng hoàng khi nghe tin này, nhưng em phải chấp nhận, có lẽ số phận mình vậy.  Có lẽ vài tháng nữa anh ấy cũng khăn gói lên đường. Gia đinh của em và của anh ấy đã biết rõ chuyện này. Ai cũng rất buồn và lo lắng cho em, nhưng biết làm sao phải không anh?

Ðiều mừng là em sẽ được gặp anh vào tháng tới. Em có nói với anh Thu về việc anh đi qua Paris. Anh ấy bảo rằng nếu anh qua London thì mời anh qua Paris chơi luôn. Nhà tụi em cũng dư một phòng, nên anh đừng ngại chi cả. Ðược gặp anh sau mấy năm xa cách cũng là một điều mà em rất mong muốn trong những năm qua. Chắc là anh cũng vậy, phải không anh?  Khi anh qua đây, em sẽ chở anh đi quanh Paris chơi, ở đây có nhiều cảnh đẹp lắm anh à, không thơ mộng như Trevallyn của anh đâu, nhưng cũng có những nét dễ thương của thiên nhiên mà em biết chắc rằng anh sẽ thích. Nhớ cho em biết ngày anh qua đây nghe .

Em mong thơ anh đó. Khi nào rãnh, nhớ viết cho em nghe.

Em

Paris, tháng… năm…

Anh,

Hôm nay, em không còn kiên nhẫn ngồi ở cửa sổ nhìn ra đường đón ông đưa thơ nữa anh ạ. Em đem ghế ra ngồi tận hộp thơ để đón ông ta, anh thấy em bướng bỉnh chưa?  Vì một phần em nóng lòng muốn đọc thơ anh lắm, một phần em muốn nhìn áng mây trời để tâm hồn được bay bổng lên không trung xa thẳm, may ra em được làm mây, làm gió để vượt ra khỏi cái hữu hạn của thân phận con người. Chắc anh cười, cho rằng em vẫn còn là cô bé mơ mộng của thời xa xưa.

Tròi ơi! Chỉ còn hai ngày nữa là anh đến Paris rồi. Em nói với anh Thu thì anh ấy bảo em cứ tha hồ mà lấy xe của anh ấy để đưa anh đi chơi. Anh ấy cũng mong được gặp anh lắm, bằng cớ là hôm qua khi đi làm về, anh Thu dù bận rộn đến đâu, anh ấy vẫn ghé qua quán rượu mua một chai champagne để đãi anh đó! Tự nhiên chuyến viếng thăm của anh làm cho cuộc sống trở nên nhẹ nhàng trong tâm hồn mọi người trong nhà. Em và hai bé sẽ đưa anh đi về vùng quê chơi nghe. Nghĩ đến ngày anh đến, em thấy sao thời gian đi quá chậm, phải mất đến hai ngày cơ, mới được gặp lại anh…hai ngày đợi chờ dài đăng đẳng.

Tối hôm qua, khi điện thoại vang lên, em biết thế nào cũng là điện thoại anh gọi từ London. Cầm máy lên, em đã nhận ra ngay giọng nói của anh, không thay đổi tí nào, vẩn hiền hòa ngọt ngào như ngày nào, biết là tiếng nói của anh, thế mà em vẫn còn run ngập ngừng từng lời từng câu, sao lại lung tung! Anh đó chứ ai ! Tự dưng em thấy e thẹn như ngày đầu mới quen anh, khi mà anh cầm tay em lần đầu nói lên những lời thiết tha nhất của người con trai mới lớn… và em thì run rẩy theo từng nhịp đập của tim non.

Anh ơi, Paris đang ngóng chờ anh từng giờ đó, anh biết không?

London, tháng…năm…

Bé yêu thương của anh,

London là thành phố của sương mù, đúng vậy đó bé ạ, anh đã sống ở đây gần một tháng, thế mà chẳng bao giờ anh ngắm được ánh nắng mặt trời. Tuy vậy, anh lại thích London trong cảnh ảm đạm này, vì như vậy mới hợp với London hơn, vì trong cái ảm đạm buồn man mác của thành phố London, anh tìm thấy một sức sống mãnh liệt như giòng sông Thames vậy đó bé ạ.

Bé ơi, anh rất mừng khi bé cho anh biết là bé đã nói chuyện với  anh Thu về mối tình của mình. Anh thở nhẹ và mừng thầm khi biết rằng anh Thu không những không ghen tuông mà còn chúc mừng bé và anh được hàn gắn lại con đường tình yêu bị bỏ dở dang. Có lẽ anh Thu mừng khi thấy bé đã tìm lại được hạnh phúc trước khi anh ấy ra đi ? Ðiều mừng là anh ấy theo đuổi được mục đích của đời sống và nhất là được thấy gia đình không bị đau đớn vì quyết định riêng rẽ của mình. Tuy mới gặp và ở gần với anh Thu vài ngày ở Paris, anh cũng rất cảm thấy nhiều thiện cảm với anh ấy, thái độ hiền hòa và nhiệt tình lúc giao tế làm anh quý mến anh ấy nhiều thêm.

Tối hôm qua, khi anh đến đại học London để nghe một giáo sư từ  Finland qua thuyết trình, ngồi cạnh một cô sinh viên người Pháp cũng học tại đây. Sau đó, tụi anh đi xuống phòng giáo sư để uống café. Sau một hồi chuyện trò, anh có đem hình của bé ra cho cô này xem. Cô ta bảo sao anh may mắn quá vậy, anh mỉm cười gật đầu hãnh diện, rồi nhìn đăm đăm vào hình ảnh của thiên thần, anh thấy bầu trời London bỗng dưng được soi sáng bởi muôn ngàn trăng sao.

Bé ơi! Nhớ bay về đay hôn anh trong giấc ngủ nghe!

Thương bé nhiều.

Anh

Paris, tháng… năm…

Anh yêu dấu,

Mấy tuần nay, vắng thơ của em, chắc anh buồn lắm phải không! Em hứa qua điện thoại là em sẽ viết để giải thích cho anh, nếu em viết cho anh thì rõ ràng hơn, vì em cũng đang trong những giờ phút bối rối anh ạ, mong anh hiểu cho em.

Anh bình tĩnh nghe em kể nghe.  Dù sao em cũng muốn nói cho anh biết là em yêu anh vô bờ. Anh đừng có lo lắng suy tư chi cả vì em cũng đã làm anh khổ quá nhiều trong chuyện tình bơ vơ của chúng mình. Thôi để em vào thẳng câu chuyện cho anh nghe.

Tuần trước là ngày sinh nhật của anh Thu, nét mặt anh ấy rất là đăm chiêu vì suy tư nhiều. Lúc chiều về, anh ấy bảo em cho hai bé đi ngủ sớm để được nói chuyện quan trọng với em. Em vừa lo vừa sợ, vì ít khi anh ấy muốn ngồi nói chuyện nhà một cách trang trọng như vậy. Khi ngồi vào bàn ăn, anh Thu nắm tay em bảo rằng anh ấy đã tìm được một quyết định chắc chắn cho hướng đi mới của đời mình và muốn chia sẻ cùng em. Em cảm động, cám ơn anh ấy và hồi hộp nghe.

Bây giờ anh Thu quyết định không từ bỏ gia đình ra đi nữa và muốn ở lại để tận hưởng cuộc sống gia đình mà anh ấy đã vô tình đánh mất, để được nhìn  hai bé Ti và Vy lớn lên trong mái ấm gia đình, để níu kéo lại hạnh phúc gia đình và cuộc tình mà anh ấy không biết tận hưởng trong những ngày cặm cụi làm việc, và em thì ngồi đó để nghe những lời thiết tha mà em chưa bao giờ được nghe trong mấy năm trời sống với nhau ở Paris. Tự dưng, hai hàng nước mắt chảy đầm đìa trên má, em cũng không hiểu vì sao nữa? Phải chăng đó là những giọt nước mắt của những năm tháng tủi hờn, hay là những giòng lệ lo âu cho cuộc tình không lối thoát của hai dứa mình? Em ngồi nghe trong sự tái tê tâm hồn và thể xác.

Ðầu óc em sao bối rối quá anh ạ, em phải làm sao hở anh? Ngày anh từ bỏ Saigon, nhìn chiếc máy bay đưa anh di thật xa, vượt ra khỏi tầm tay nhỏ bé của em, em đau nhói cả tim anh ạ. Biết rằng mình quá mong manh trong biển đời, em câm lặng cố sống qua ngày. Rồi anh Thu đến, Paris xứ lạ quê người, trong cái mong manh của cuộc sống, bỗng dưng anh trở lại như huyền thoại của chuyến tầu trở lại với sân ga. Anh đến như con mưa hạ làm phấn khởi cuộc đời còn lại của em. Nhưng bây giờ bỗng dưng em trở thành niềm vui hay niềm đau của người khác: của anh Thu va hai bé,  và nhất là anh, người mà em đã làm khổ từ lâu!

Tối nay, em cảm thấy nhức mỏi cả thân xác, tâm hồn thì uể oải vì bị dằn vặt trong tình huống được yêu hoặc mất tình yêu, em đang cần những lời nói thương yêu của anh nhưng hiện tại màn đêm thì dày đặc và em thì quá bơ vơ.

Mong tin anh.

Em

Venice, tháng…năm…

Bé ơi!

Anh đã nhận thơ của bé gần cả tháng nay rồi, nhưng anh không muốn trả lời liền vì anh muốn bé có đủ thời gian để có thể tìm lại được một chút bình thản của tâm hồn, tìm được hướng đi cho đời mình và cho những người thân yêu. Nếu anh viết cho bé ngay, anh chỉ sợ sự đau khổ của mình sẽ trải dài qua tận bé và thơ của anh sẽ làm cho bé khó giải quyết hơn khi bé đang đứng giữa hai lối đi của cuộc đời.

Hôm nay anh mới viết thư cho bé … và có thể đây là lá thư cuối cùng của anh viết cho bé đây, vì sau này cuộc đời của anh sẽ bay xa như thân chim vô định hướng, vượt khỏi vòng tay tình ái ấp ủ của lứa đôi. Chắc bé cũng đã đoán là anh sắp nói chi với bé rồi. Cố gắng đừng khóc để nghe anh nói nghe Bé!

Như Bé đã biết, từ những giây phút gặp gỡ ban đầu ở Sài gòn, những buổi chiều đón bé về trên những con đường ngập lá, cho đến ngày anh gặp lại bé ở Paris, có khi nào anh hờ hững với bé đâu…mà trái lại, anh yêu bé nhiều hơn anh đã ý thức được. Hình ảnh của bé là mùa hè ngập nắng của đời anh, là mùa thu man mác với những tình cảm luyến thương, là mùa xuân của một đời hoa mộng và mùa đông u buồn không bao giờ là ngưỡng cửa của thời gian.  Chính vì vậy mà bây giờ anh mới có đủ can đảm để viết lá thư này cho Bé để bé biết rằng dù anh không may mắn được sống bên cạnh bè và rồi đây sẽ biền biệt trong không gian xa vời, hình ảnh của bé vẫn là muôn thuở trong đời anh.

Bé ạ, tình yêu của hai đứa mình thì quá dễ thương và trải rộng vô bờ, vượt lên trên những trói buộc bình thường của đôi lứa, trên những sở hữu của tình nhân, và cao vời vợi như áng mây trời. Do đó, anh sẽ không bao giờ mất Bé cả dù anh không được may mắn sống bên Bé. Ðược nhìn Thùy sống hạnh phúc dưới mái gia đình ấm cúng mà anh Thu đang cố dựng nên, được nhìn hai bé Ti và Vy vui vẻ tung tăng bên cạnh bà mẹ, được nhìn anh Thu tìm lại được thiên đường mà mình đã vô tình đánh mất; đó cũng là một hạnh phúc rất lớn lao cho anh rồi. Viễn tượng đep đẽ này là món quà quý báu nhất mà tình yêu đã mang đến cho đời mình. Anh phải biết đón nhận, phải không Bé?  Bé ơi! Anh như một con tàu rời sân ga để đến một chân trời nào đó và trong thâm tâm mình được biết rằng những người ở lại đang sống trong đùm bọc yêu thương. Như vậy sự ra đi và quyến luyến của con tàu và sân ga mới có ý nghĩa, phải không bé Thùy của anh?

Hiện thời anh đang ở một khách sạn nhỏ tại Venice, rồi sau đó anh sẽ về lại Tasmania. Anh thích Venice lắm bé ạ, vì ở đây không có đường và xe cộ như những thành phố khác, mà lại có những con lạch nhỏ làm mạch sống của thành phố đầy tình yêu này. Hôm nay, anh muốn đi lang thang dọc theo những con đường phố hẹp cạnh những  con lạch nhỏ với những chiếc thuyền bâng quơ trên dòng nước, anh sẽ đi dần đến St. Marco Square để nhìn ra biển bao la và biết rằng nơi chân trời nào đó, bé của anh đang bước qua một ngưỡng cửa khác của cuộc đời, và cuộc tình mình vẫn sẽ ngút ngàn như biển khơi.

Related posts