Khí cầu Trung Quốc mang chất nổ: Phân tích tham vọng kinh người của Bắc Kinh

Liên Thành

Khí cầu do thám của Trung Quốc mang thiết bị lớn phía dưới (Ảnh: Sina).

Vụ khinh khí cầu Trung Quốc bị Mỹ bắn hạ tiếp tục gây xôn xao, truyền thông và công chúng đang chờ đợi câu trả lời cho một số câu hỏi chính. Khinh khí cầu này có phải là khinh khí cầu do thám không? Ai đã làm điều đó vào thời điểm này? Các công ty Trung Quốc có liên quan là ai? Mỹ cho biết ĐCSTQ đã xây dựng một “hạm đội tầng bình lưu” rẻ, an toàn và với số lượng lớn kinh ngạc. Vậy ngoài hoạt động gián điệp và do thám, các vật thể bay ở tầng bình lưu còn có những chức năng thiết kế đặc biệt đáng sợ nào?

Giang Phong, một nhà bình luận truyền thông và học giả kiến ​​​​thức quân sự, đã chia sẻ kiến ​​​​thức và phân tích sâu sắc của mình về những vấn đề này. Sau đây là những nội dung chính trong bài viết của ông Giang đăng trên Sound of Hope:

Tải trọng khinh khí cầu sẵn sàng cho khả năng tấn công chiến tranh

Theo báo cáo của “Daily Mail”, chỉ huy Bộ tư lệnh phía Bắc Hoa Kỳ và Lực lượng Không quân, Tướng Glenn D. Van Heck đã tiết lộ trong một cuộc điện thoại với các phóng viên hôm thứ Hai (6 tháng 2) rằng sau khi bắn hạ khinh khí cầu do thám, lần đầu tiên người ta phát hiện ra rằng khinh khí cầu bị rơi có mang theo chất nổ để tự hủy.

Tuyên bố này không cho biết gì khác thêm, nhưng một quan chức của Bộ Quốc phòng đã công bố một số con số cơ bản về khinh khí cầu, ông nói: Nó cao 200 feet (tương đương 60m), nặng hàng nghìn pound và có tải trọng bằng một chiếc máy bay phản lực.

Những bình luận của ông Van Heek dường như để bảo vệ quyết định của tổng thống Biden về việc trì hoãn bắn hạ khinh khí cầu cho đến khi nó rời đất liền và đến lãnh hải Hoa Kỳ. Bạn thấy khinh khí cầu này mang chất nổ, có thể nó còn nguy hiểm hơn cả khinh khí cầu do thám.

Một ý nghĩ đáng sợ nảy sinh: khinh khí cầu bay lơ lửng như bóng ma trên các quốc gia khác này có thể mang theo loại chất nổ nào? Điều gì sẽ xảy ra nếu nó không chỉ tự hủy mà còn là tấn công?

Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ cho biết trọng tải của khinh khí bằng một chiếc máy bay phản lực, nghĩa là nếu nó được chất đầy bom, nó có thể lao xuống như một chiếc máy bay ném bom.

So với Quân đội Trung Quốc, lấy bom KAB-1500 trang bị đầu dẫn bằng laser của Nga làm tham chiếu, họ đã phát triển một loại bom xuyên đất dẫn đường chính xác – bom trang bị đầu dẫn bằng laser nội địa có trọng lượng 1,5 tấn, nó có thể được các máy bay chiến đấu nội địa như JH-7A, J-10 hay Su-30 sử dụng ở độ cao và tốc độ lớn. Đây là trọng lượng phù hợp cho khinh khí cầu lớn có trang bị đầu phóng.

Tại sao ĐCSTQ có thể phát triển loại khinh khí cầu lớn có khả năng tấn công?

Điều này ngay lập tức dẫn đến vấn đề thứ hai: phát triển khả năng tấn công của khinh khí cầu, có phải ĐCSTQ thực sự có một ý tưởng như vậy? Nó dùng để làm gì?

Ông Giang cho biết: “Trước hết, như tôi đã nói trong chương trình lần trước, khinh khí cầu này, chính xác hơn là một khinh khí cầu không người lái, bởi vì nó có độ giãn nở cực cao của vật liệu cao su đặc biệt để bay ở tầng bình lưu, và tầng bình lưu hiếm khi bị ảnh hưởng bởi luồng không khí và hướng gió. Nên nó có thể được thực hiện điều khiển chính xác hướng đi và ở lại lâu dài trên không. Với điều kiện này, nó cũng có những lợi thế khác”.

Ông giải thích:

Thứ nhất, chi phí thấp, chiến đấu cơ J-20 sản xuất trong nước có giá 110 triệu đô la Mỹ, đơn giá của chiến đấu cơ J-16 là khoảng 80 triệu đô la Mỹ, chi phí bảo dưỡng của H-6 thấp, nhưng có hai người lái và bốn xạ thủ trong trận chiến. Người Mỹ không dễ bị đánh trong chiến đấu hiện đại. Việc làm giả những quả khinh khí cầu lớn không quá 3 triệu nhân dân tệ, cộng với mỗi lần bơm đầy khí heli chỉ là 5 triệu nhân dân tệ. Chi phí sản xuất của một chiếc máy bay có thể sản xuất ra 100 đến 200 khinh khí cầu, phá hủy một chiếc máy bay cần một tên lửa, và phá hủy một khinh khí cầu cũng chỉ cần một quả tên lửa. Quân đội Trung Quốc giữ lại tài nguyên phi hành đoàn, lại có thể làm cạn kiệt kho vũ khí của quân đội Hoa Kỳ. Điều này rất phù hợp với chiến thuật đám đông trong chiến lược truyền thống của ĐCSTQ, chỉ khác là lần này họ sử dụng “chiến thuật biển khí cầu” chứ không phải “biển người”.

Thứ hai, tới gần không gian tầng bình lưu, độ cao của tên lửa không đối không và máy bay thường thấp hơn 20 km, nhưng quỹ đạo di chuyển của khinh khí cầu cho thấy nó có thể di chuyển trong khoảng từ 24 đến 36km.

Vì vậy, nó không giống như mọi người tưởng tượng, nó không thể bị tiêu diệt bằng đại bác và súng máy. Mỹ lần này phái ra F22, hiển nhiên là vì Toà Bạch Ốc thị uy vũ lực, vãn hồi thành phần dân chúng đang bất mãn. Một cuộc tấn công đòi hỏi sự chuẩn bị đầy đủ, trần bay tối đa của F22 là 20km, nếu không phải là tên lửa thì vẫn rất tốn sức.

Khí cầu không người lái là bước chuẩn bị cho chiến tranh ở eo biển Đài Loan

Với những lợi ích và bảo đảm nêu trên, việc ĐCSTQ sử dụng khinh khí cầu siêu áp suất hoặc khinh khí cầu lớn không người lái như vậy có thể là để chuẩn bị cho cuộc chiến ở eo biển Đài Loan.

Chúng ta đều biết quân đội Trung Quốc tấn công Đài Loan phải phối hợp với các lực lượng ủng hộ Đài Loan trong và ngoài nước để đạt được mục tiêu buộc Đài Loan đầu hàng hoặc thành lập chính phủ bù nhìn càng sớm càng tốt. Do đó, trì hoãn sự viện trợ quân sự của hải quân và không quân Nhật Bản và Hoa Kỳ là mục tiêu lớn nhất. Dưới khả năng không kích của ưu thế công nghệ xuyên thế hệ của Hoa Kỳ, thiệt hại chiến đấu đối với Quân đội Trung Quốc sẽ rất cao, nhưng một hạm đội khinh khí cầu trên không với chi phí thấp và số lượng lớn sẽ là một vấn đề mà quân đội Mỹ chưa có phương pháp ưu việt nào để giải quyết.

Đây là cái mà Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ gọi là “hạm đội tầng bình lưu”. Nó đã được chứng minh là tồn tại.

Ngoài ra, Kế hoạch 5 năm lần thứ 13 của ĐCSTQ và kế hoạch sản xuất công nghiệp quốc phòng đều liên quan đến chức năng giám sát và liên lạc của các phương tiện tầng bình lưu. Hai chức năng này sẽ đóng một vai trò quan trọng trong chiến dịch bắn tỉa trong tương lai của ĐCSTQ chống lại quân đội Hoa Kỳ quanh eo biển Đài Loan.

Chúng ta biết rằng năng lực chiến đấu tổng thể của hàng không mẫu hạm Liêu Ninh của Trung Quốc không thể so sánh với hàng không mẫu hạm Mỹ, nhưng máy bay mà từ đó nó cất cánh có thể yểm trợ trên không cho đội hình tàu khu trục lớn Type 055 có khả năng phóng tên lửa Eagle Strike 21, tầm bắn gần 1.500 km, vượt quá bán kính chiến đấu của máy bay F18E hoạt động trên hàng không mẫu hạm Mỹ, có thể uy hiếp ngoài tầm bắn hỏa lực của Mỹ. Nhưng vấn đề là với khoảng cách 1.500 km ngoài tầm nhìn, họ vẫn phải theo dõi động thái của hàng không mẫu hạm Mỹ, nếu không tỷ lệ bắn trúng sẽ rất thấp.

Khả năng máy bay trinh sát bị bắn hạ là quá lớn, máy bay trinh sát không người lái có thể đạt độ cao 50 km nhưng thời gian lưu lại trên không rất ngắn, không thể theo dõi tàu Mỹ trong một khu vực rộng lớn trong thời gian dài. Do vậy, giao công việc này cho khinh khí cầu tầng bình lưu là thích hợp nhất. Nó không chỉ có thể ở trên bầu trời tới nửa năm, nhìn chằm chằm vào hải trình của hàng không mẫu hạm, mà còn cung cấp dịch vụ định vị và tấn công hàng không mẫu hạm trong một cuộc chiến bất ngờ do ĐCSTQ phát động bất cứ lúc nào.

Đặc biệt là trong tình huống Lực lượng Không gian Hoa Kỳ có thể làm tê liệt hệ thống định vị toàn cầu trong không gian của TQ và các vệ tinh liên lạc, những khinh khí cầu lơ lửng trong tầng bình lưu này có thể đóng một vai trò to lớn: chúng phụ trách liên lạc trong khi mang bom, và trở thành một quả bom do thám.

Tất nhiên, nếu bạn nghĩ lại, một quả bom hạt nhân nổi tiếng W88 của Mỹ có đương lượng nổ tương đương 475.000 tấn TNT, tương đương với sức mạnh của 20 quả bom nguyên tử ném xuống Hiroshima, nhưng nó chỉ nặng 360 kg. Chúng ta không thể hiểu hết mức độ của công nghệ hạt nhân của TQ, nhưng tải trọng hàng nghìn pound đã có một trải nghiệm vinh quang khi trôi nổi đến đất liền Hoa Kỳ. ĐCSTQ sử dụng một phương pháp thay thế gần với khủng bố, tránh các hệ thống chống tên lửa tiên tiến của Hoa Kỳ. Một vài khinh khí cầu cho các cuộc tấn công hạt nhân, điều này là có thể. Và sự manh động của Bắc Kinh nằm ngoài sức tưởng tượng của bạn, không có gì họ không thể làm, và công nghệ này đã có tồn tại.

Ai đã thả khinh khí cầu?

Nhưng một kế hoạch chiến lược tốt như vậy đã trở thành một thất bại, tại sao nó có thể dở dang vì khinh khí cầu lần này? Phải chăng hành động này do đích thân Tập Cận Bình chỉ huy và triển khai?

Ở đây vấn đề có hai tầng diện: một là ai thả khinh khí cầu, ai sở hữu khinh khí cầu, và liệu ông Tập Cận Bình có biết kế hoạch hành động của họ hay không. Tầng diện thứ hai là, theo đặc điểm của hệ thống ĐCSTQ, có hai bộ chính- trực thuộc Quốc vụ viện, là Ngoại giao và Quốc phòng. Các thành viên khác của Ban Thường vụ Bộ Chính trị Trung ương không có quyền quản lý, tất cả đều nằm dưới sự giám sát của Tổng bí thư Tập Cận Bình. Từ quan điểm này, không sai khi nói rằng ông Tập đã đích thân chỉ đạo.

Ngoại giao Trung Quốc đã phủ nhận ngay lập tức, sau đó Hồ Tích Tiến và các phương tiện truyền thông khác ra mặt công kích, nói rằng người Mỹ dùng khinh khí cầu để nói về mọi thứ, đó là sự vu khống của Hoa Kỳ. Nhưng sau đó, sang giai đoạn thứ hai đột ngột biến thành một sự thừa nhận, nhưng họ nói dối rằng đó không phải là gián điệp, mà là sử dụng với mục đích dân sự, chỉ là vì những yếu tố không thể ngăn cản nên khí cầu đã bay đến Hoa Kỳ. Khi Hoa Kỳ bắn rơi nó vào cuối tuần, bao nhiêu biểu cảm xin lỗi bỗng biến thành phản đòn và giọng điệu đe dọa. Ông Tập Cận Bình hẳn đã nhận thức được những thay đổi trong ba giai đoạn này và ông ta không thể trốn tránh trách nhiệm.

Ông Giang Phong nói: “Nhưng tôi không nghĩ đó phải là quyết định của Tập Cận Bình , tôi e rằng ông ấy chỉ đọc và đồng ý với cách làm của Bộ Ngoại giao. Hành động của Bộ Ngoại giao rõ ràng là phản ứng đầu tiên của ĐCSTQ kiên quyết phủ nhận mọi hoạt động gián điệp, khi bị phanh phui không thể chối cãi thì lập tức nhảy dựng lên dọa đánh trả, cho rằng ‘người dân Trung Quốc sẽ không bao giờ đồng ý với điều này’. Do đó, liên quan đến sự cố khinh khí cầu, hành vi của Bộ Ngoại giao là phù hợp với quá khứ và đó là một phương pháp nhất quán của hệ thống ĐCSTQ”

Mọi người nên chú ý một chi tiết: khi Mỹ thông báo cho đại sứ quán Trung Quốc tại Mỹ để bày tỏ sự phản đối, sử dụng từ “khinh khí cầu”. Tuy nhiên, Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã đi từ phủ nhận đến thừa nhận, một mực sử dụng từ “khí cầu điều khiển”. Nói một cách dễ hiểu, Bộ Ngoại giao thực sự không rõ thứ bay đến nước Mỹ là thứ gì, và thậm chí còn không biết đơn vị nào đã làm điều đó. Tuyên bố này của Bộ Ngoại giao rất bị động.

Vì khinh khí cầu nghĩa là không điều khiển được, giảm yếu tố con người, giảm yếu tố cố ý, còn khí cầu điều khiển là vật thể bay điều khiển được, Bộ Ngoại giao Trung Quốc sao phải tự chuốc vạ? Nó có nghĩa là họ thực sự không hiểu tình hình. Nói cách khác , dưới hệ thống quốc gia của ĐCSTQ, kể từ năm 2014, tầng bình lưu đã được toàn diện khai phá, tức là trong cuộc chiến giành không gian tiếp giáp với không gian bên ngoài này, có quá nhiều nhóm lợi ích tham gia vì muốn kiếm lời. Khi điều tra từ trên xuống dưới, ai đã làm việc này? Đột nhiên họ cũng bối rối.

Ngay bây giờ, ít nhất ba trong số những khinh khí cầu của TQ đã được phát hiện đang bay trên đầu các quốc gia trên toàn thế giới. Có bao nhiêu chưa được nhìn thấy hoặc lộ diện? Tình hình như vậy đương nhiên không phải do đích thân Tập Cận Bình chỉ đạo, làm sao ông ta có nhiều thời gian và sức lực để lo nhiều việc như vậy ở một đất nước rộng lớn như vậy? Vấn đề ở Trung Nam Hải còn không xuể. Vấn đề cụ thể của khinh khí cầu không thể tính trên đầu ông ta. Nhưng ông ta vẫn là người phải chịu trách nhiệm, vì trong thời kỳ chuyển đổi đất nước này từ độc tài toàn trị, hầu hết mọi quyết định lớn và triển khai chiến lược lớn của đất nước đều xoay quanh ý muốn cá nhân của nhà độc tài.

Cho dù đó là khinh khí cầu hay khí cầu điều khiển, Tập Cận Bình không ra lệnh cho nó bay, nhưng ở đây đã có sự thâm nhập chiếm đoạt toàn diện các nguồn lực và chỉ huy cao độ, khởi động một chiến lược quốc gia toàn diện bao gồm cả chiến tranh không giới hạn với Hoa Kỳ. Đó thực sự là sự thay đổi lớn nhất trong chính sách đối ngoại của Tập Cận Bình và những người tiền nhiệm “ẩn mình”, những khinh khí cầu bay đến Hoa Kỳ là một phần của chiến lược toàn diện này. Vì ông ấy muốn làm những gì mà Brezhnev, cựu lãnh đạo Liên Xô đã làm, tất nhiên ông ấy không thể thoát khỏi mọi rắc rối mà mình đã gây ra.

Do đó, tham vọng và ước mơ chính trị của Tập Cận Bình và mơ ước kiếm tiền nhanh chóng của các hệ thống khác nhau trong thể chế ĐCSTQ đang đào hố cho nhau, không chỉ cấp dưới gây rắc rối và đào hố cho Tập Cận Bình, mà tham vọng chính trị của Tập Cận Bình đã đẩy quan chức ĐCSTQ các cấp vào lòng tham lợi nhuận. Trong tình huống không có giới hạn dưới để làm việc, đó cũng là đào một cái hố.

Related posts