Quán Thơ Hư Vô 396

THOÁNG HƯƠNG PHAI

Buồn ta phả khói vào thơ
Thấy em đứng khóc bên bờ xanh xao
Giọt nào rớt xuống chiêm bao
Để thơ mọc cánh bay vào mênh mông.

Lòng ta nắng ở trên sông
Thương con nước đổ một dòng chung thân
Tàn phai theo mỗi bước chân
Hỏi em đời có trăm năm để chờ?

Ta về gom nắng vào thơ
Xây chung thành quách che hờ đớn đau
Khúc tình phả xuống bể dâu
Nghe chăn gối lạ rũ nhầu dáng em

Chợt thèm một chút hương quen
Thềm xưa rêu đã phủ mềm dấu đinh
Buồn quanh sợi khói lung linh
Gai ngang da thịt tượng hình hài em…

Hư Vô

MÂY TRẮNG


Gọi em mây trắng bay xa,
Nhớ quê trời cũ cỏ hoa yên lành.
Đường xưa nón lá nghiêng vành,
Mắt ai nhìn trộm chẳng đành lòng đi.

Sợi buồn trăn trở trên mi,
Vòng quanh mây trắng, tình si trên ngàn.
Mím môi một thuở hợp tan,
Cuồng phong phố núi có tàn giấc mơ?

Xếp đời trên lá vàng khô,
Giòn tan nỗi nhớ, ai chờ đợi ai.
Đổi mùa tiếng khóc bi ai,
Thuyền ra cửa biển có ngày gặp không?

Chập chùng mây trắng thinh không,
Giang tay anh bắc cầu vồng em qua.
Ơn trời hạnh ngộ tình ta,
Ơn em mây trắng đã qua ngày buồn.

trầnthịminhchâu

THU GHÉ NHÂN GIAN MỘT NỤ BUỒN


Vời vợi buồn vương theo gót thu
Về đây nghe suối hát chim gù
Ráng chiều ưng ửng làn mây xám
Xao xác gió luồn tán lá thưa

Khuất dần bầy hạc chân trời tím
Soi bóng gương xanh rặng liễu gầy
Viễn khách qua đây dừng bước nghỉ
Sáo chiều thầm gởi tiếng lòng bay

Thục nữ bên hồ trong giặt lụa
Bướm vàng chở đến cả mùa hương
Trăng non vừa nhú treo nhành trúc
Đóa cúc vườn ai nhụy ngậm sương

Sao hôm lấp lánh cài trâm ngọc
Bầy chim hồng hạc vội thiên di
Nhân gian thu ghé duyên trần mỏng
Rưng khoé mắt buồn hạt lưu ly

Thiên Di

HOÀNG HÔN TÍM BUỒN


Em đi rồi có về không
Giấc chiêm bao muộn bạc lòng nhớ quên
Tìm gì trong cõi vô biên
Trăm năm cũng chuyến đò duyên lỡ làng

Anh về nghe gió mênh mang
Nghe trăng mười sáu đã tàn dư hương
Đêm dài ngọn cỏ cầu sương
Nhìn mây viễn xứ nghìn phương chập chùng

Lá rơi xác lá ngập ngừng
Thu qua sao mắt lệ rưng rưng sầu
Sông chia trăm nhánh bể dâu
Tình chia hai ngã trắng đầu còn đau

Em đi tình nhỏ quên mau
Anh về là đã đi vào tai ương
Dẫu cho tơ tóc đoạn trường
Rừng nghiêng núi lở còn đường chim bay

Cuộc đời tay trắng bàn tay
Tnh rơi rơi những cơn say đắng hồn
Rót cho tràn chén cô đơn
Thành dòng rượu chảy hoàng hôn tím chiều!

Hoàng Anh 79

PHÍA SAU MÀU NẮNG CŨ


Và nắng cũ. Giã từ khung cửa hẹp
Trút linh hồn vào ánh mắt trông theo
Bờ tịch mịch. cổng nghìn thu. mở-khép
Bến tri âm còn vọng tiếng khua chèo

Thôi thì cũng. Đã bừng hương hiu hắt
Một huyền xưa là ảo ảnh trên đường
Thì giọt lệ chỉ làm đau nước mắt
Xanh buốt nào băng rã được mù sương

Từ trống rỗng. Đã hình dung sỏi đá
Tiếng chuông xa ướt cả giọng kinh gần
Thì đắm đuối chỉ cào sâu tấc dạ
Lối nhỏ nào cho cây cỏ bước chân

Kè đá dựng. Con bướm vàng đưa đẩy
Đôi cánh vờn lộng lẫy mấy tầng không
Hát đi em cho nương chiều động đậy
Cho hoang vu phong nhụy với môi hồng

Này cô bé. Dưới tường rêu mái cổ
Đứng chờ ai mà khung cửa khép hờ?
Từ chia biệt đã ươm mầm hạnh ngộ
Phía nguyên màu lơ lửng bóng chiều xưa…

Sơn Nguyễn

VIẾT CHO KHỜ

Triền sông chiều nay cạn gió
Ai dụi câu hò
Ai dúi cánh cò líu ríu qua sông
Ai lùa gió đốt lòng
Ai bủa giăng chim trời mà đợi
Khờ hỡi…
Biết rồi
Sao còn vít vương tơ rối.

Ngẩn ngơ chi thì thầm lời của gió
Thương nhớ gì lộc cộc tiếng ngõ khuya
Thì kệ nắng quái trưa
Thì mặc mưa mút mùa
Thì thả nụ yêu quá thì chìm nổi
Để rồi tong tẩy cuộc người
Để rồi xéo xắt miệng đời
Để rồi nụ cười bảy chìm ba trôi chín rối…
Khờ hỡi
Biết rồi
Sao nặng lòng vít vương tơ rối…

Về thôi!

Đặng Xuân Xuyến

NGƯỜI VỀ


Người về áo mỏng vừa thu
Hồn thơ ảo diệu bay mù trong sương
Hoa tôi trải lụa thảm vàng
Phấn hương thơm cả bàn chân ái tình

Người về tóc chảy như trăng
Đàn thơ mầu nhiệm nguyệt cầm nhã ca
Lệ tình xanh biếc cơn mơ
Trải màu thu mỏng đôi bờ vai thu

Người về , thiên cổ tìm nhau
Còn nguyên sơ mộng chìm vào trong thơ
Người về khoát lụa sương mưa
Thịt da trầm ngãi cũng vừa dậy hương

Cho tôi lạc mất thiên đường
Trăm năm tìm mãi một phương người về

Lê Văn Trung

MẸ NÉP VÀO ĐÔI CÁNH TRẮNG


Có phải áng mây kia mang linh hồn của mẹ
Dắt con đi qua trăm suối nghìn sông
Nước mắt cạn
Ngày gió đưa mẹ về với đất
Khoảng đời sau con như sương trắng ngập đồng

Con cò nhỏ giũ cánh chiều lượn sóng
Một mùi hương bỏ lại thoảng hơi bùn
Dòng sông khô phía cuối nguồn ngưng chảy
Mẹ bơi đi giữa một kiếp trầm luân

Con úp mặt vào đâu cũng thấy đời chật hẹp
Có hay không đôi cánh trắng ở trên đời
Chỉ có mẹ
Bao giờ cũng muốn con mình không chịu nhiều thua thiệt
Nhưng cuối cùng
Biết làm thế nào ngăn được giọt nước mắt con rơi

Con dự cảm có một mùa hình như chưa trở lại
Người đi qua sao không hoá giải hết ngọn nguồn
Giờ con phải ngồi đây vá trăm ngàn lỗ thủng
Bởi vô tình có người làm nứt toác trái tim con

Con biết mẹ nép mình trong đôi cánh trắng
Đàn ngỗng trời bay qua là đi mất mùa thu
Mẹ nhé che chở đời con trong những bão giông đè nặng
Để đám mây kia đừng rớt xuống đời con hoá sương mù

Mai Tuyết

BUỒN RƠI


Tôi thả buồn rơi theo hướng gió
Buồn bay lơ lửng chở yêu thương
Chiều nao em bước qua đầu ngõ
Hãy nhặt giùm tôi chút ít hương

Tôi thả buồn rơi theo sóng nước
Cuốn trôi tiếc nhớ trả mênh mông
Ngày xa xưa đó nhiều mơ ước
Mộng vỡ tan rồi tay trắng không

Tôi thả buồn rơi về quá khứ
Một thời để nhớ thật vàng son
Tình yêu trong sáng luôn gìn giữ
Sống mãi tim hồng chẳng héo hon

Tôi thả buồn rơi vào hiện tại
Quẩn quanh chìm nổi những cơn say
Buồn rơi… bay mãi… bay cao mãi
Chở hết dùm tôi cả đắng cay

Ninh Tran

Related posts