Nguyễn Khắc Mai
6-9-2023
Tôi viết nhận xét ngắn này tặng riêng anh Võ văn Thưởng và tất cả các anh chị lãnh đạo cao thấp của nước ta, những người đã đi đánh trống khai giảng năm học mới 1923-1924, nhân ngày khai trường.
Tôi thấy hình ảnh họ rất đẹp, lời phát biểu cũng có cánh. Và tôi có cảm giác vì có cánh, nên những lời ấy đã vụt bay mất hút, không để lại chút ấn tượng nào cho thiên hạ!
Tôi chợt nhớ câu tục ngữ: “Đánh trống bỏ dùi” của ông bà ta bao đời. Họ lấy hình ảnh người đánh trống. Cố nhiên đáng trống xong, dù là trống chầu, trống trường, trống lệnh, trống thu không, trống lễ hội v. v… Đánh xong thì không ai lại cứ cầm mãi cái dùi trống làm gì.
Nhưng cái hình tượng ấy lại được chuyển vào một ngụ ý rất triết học. Để nói về một hiện tượng tâm lý xã hội. Việc làm bết bát, không đến đầu đến đũa, không đến nơi, đến chốn. “Đánh trống bỏ dùi” trở thành một tục ngữ, một thành ngữ để nói cái hiện tượng và hành vi xã hội của con người.
Tôi thấy, chưa bao giờ câu tục ngữ ấy lại có được sự minh họa hết sức cụ thể, rất rõ ràng, như trong trường hợp những người đi đánh trống khai giảng. Tôi nhớ ngày trước đi học, tôi chưa hề thấy bất cứ cụ tuần, cụ sứ, quan huyện, quan đốc nào đi đánh trống khai giảng cả. Tôi nhớ vào năm học lớp ba trường huyện, tôi đã được thầy hiệu trưởng giao cho đánh hồi trống khai giảng, và cũng đôi lần trong năm học được cắt cử đánh hồi trống vào học, và hết giờ học. Học trò luân phiên nhau làm việc ấy hoặc bác cai trường. Còn nhớ bài “Xuân đi học”, có câu: “Trống chưa nghe đánh đến trường làm chi”.
Tôi dám đoán với tất các bạn rằng, họ đánh xong bỏ dùi và không hề nghĩ tới giáo dục nữa. Họ quên giáo dục ngay lập tức, quên chuyện lương không đủ sống của giáo viên, quên chuyện phải đóng góp méo mặt của phụ huynh học sinh, quên luôn chuyện sách giáo khoa bất hợp lý, quên cả trường lớp trên vùng cao nơi đồng bào các dân tộc ít người đang sinh sống. Đặc biệt họ cũng quên luôn việc học hành của họ. Nên nhiều người chẳng những viết không thành câu, nói năng kém văn hóa, mà việc tu thân, tề gia của họ rất bê bối.
Chưa bao giờ tôi thấy họ đã minh họa một cách sinh động, đầy ấn tượng như thế về một câu tục ngữ: “Đánh trống bỏ dùi”!