Sau nhiều năm tháng “ta dại ta tìm nơi vắng vẻ” ở thành phố nhỏ ven đồi thung lũng Trevallyn, Tasmania, tôi có ý định hơi điên cuồng: tổ chức hội nghị quốc tế ở thủ đô Kuala Lumpur ở Malaysia. Nếu vậy, tôi sẽ ở bên thềm Việt Nam cơ mà, vả lại Kuala Lumpur chỉ cách Saigon hơn 1 giờ bay.
Tôi rất áy náy khi về Saigon phải ở trong những khách sạn sang trọng. Thật ra lý do chính của chuyến về VN là tôi muốn sống lại tâm hồn nhẹ nhàng đơn sơ của ngày xa xưa. Trong lúc lo lắng băn khoăn trong giờ tuyệt vọng, một người bạn báo tin vui là đã tìm được một gia đình thanh bạch, đồng ý cho tôi tạm trú vài ngày ở Saigon trên đường về Huế.
Thế rồi một buổi chiều …
Lúc máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, tôi thấy lòng xao xuyến bồi hồi, Saigon của tôi thay đổi nhiều…. Lúc này tôi sực nhớ lại là có vài người trong gia đình người bạn đang chờ đón mình, tôi vội vàng xách hành lý nhỏ ra cổng làm thủ tục và được gặp những khuôn mặt mới trong chuyến trở về mái nhà xưa.
Trước mặt tôi có ba người đợi sẵn, vẫy tay chào đón, vui vẻ chân tình như đã gặp từ bao giờ. Hai anh bạn vui cười sốt sắng xách dùm valise cho tôi, còn người thứ ba là một ‘cô bé’ đơn sơ với chiếc áo chemise trắng và quần jean, mỉm cười nhẹ nhàng trong lời chào đón ngắn gọn nhưng mãi là ánh sao huyền thoại của đời mình: “Chào anh về lại Saigon.”
“Cô bé” này cao cao, có nụ cười nhẹ nhàng, tự tin, là một kỹ sư cơ khí đang làm việc với một công ty lớn ở Saigon sau khi tốt nghiệp Đại Học Bách Khoa, Phú Thọ Saigon.
Chuyến đi thì ngắn ngủi, nhưng là một lối quanh trong con suối tình cảm, một làn gió thoảng sau những ngày tháng quạnh hiu, và từ đó tôi nhớ và yêu Saigon muôn trùng.
Anh nắm chặt bàn tay còn lạnh giá
Xin mặt trời sưởi ấm mái tóc yêu
Xin mùa thu vang khúc nhạc ban chiều
Dìu em bước theo lá vàng rơi nhẹ
Anh hỏi khẽ hai hàng cây nhỏ bé
Sao yêu hoài dù cuộc sống phôi pha?
Mùa thu này đã lặng lẽ trôi qua
Nhưng vẫn đợi lá vàng mùa thu tới
(Tamar Lê)