Cảm ơn em,là chiếc bóngĐể tôi che giấu cuộc đờiCảm ơn đêm,còn tăm tốiLàm sao tôi biết quên người! Trái tim thì thầm nhức nhốiMột đời hối hả tìm nhauCảm ơn em,người tình cuốiCho tôi biết yêu lần đầu. Em là đêm,tôi nương náuVết đau như đã ngọt ngàoEm là dao,tôi rướm máuCòn nguyên nhát chém đời sau! Cho em…
Đọc thêmAuthor: Hu Vo
Lời Chúc Tụng Mùa Thu. Thơ Hư Vô
(Thời Gian – Tranh sơn dầu trên bố của Đinh Cường) Tôi ngồi chúc tụng ly tôiĐâu còn ai để giao bôi tạc thùNhắp môi uống cạn mùa thuNgó quanh quẩn đã mịt mù tối tăm. Vịn vào thành quách tháng 5Cụng cùng đáy tách tôi cầm cự tôiHớp lưng một ngụm đất trờiNghe máu em chảy rụng rời tới…
Đọc thêm“Văn Hóa Không Tên” tạo nên linh hồn của Sài Gòn xưa. Hồi ức Văn Quang
Buổi sáng thứ sáu tuần vừa qua, tôi được một ông bạn điện thoại đến rủ ra Givral uống cà phê. Tôi rất ngạc nhiên vì từ hơn 2 năm nay Givral nằm trong thương xá Eden đã bị đập phá tan tành để… làm một cái gì đó ở Sài Gòn này, chắc cũng “vĩ đại” như tòa nhà…
Đọc thêmChờ Con Về Để Khóc, Mẹ Ơi! Thơ Hư Vô
Hồi còn nhỏ mẹ dắt con chạy giặcChạy ngược xuôi đã giáp nước, cùng đườngXa cách mấy cũng không ngoài tầm đạnBởi chiến tranh đâu có chỗ an toàn. Nhưng lòng con thản nhiên đâu biết sợBên đời còn bóng mát mẹ che thânDù lửa bom có hung tàn, man rợCũng đâu chia được bóng mẹ hình con. Lớn một…
Đọc thêmHành Tình Tháng 5. Thơ Hư Vô
Lên núi hái đoá dã quỳThả hồn tôi xuống chỗ di tích buồnHoa vàng nhầu nát đáy gươngEm đâu kịp thấy giọt sương mãn phần. Chắc gì gặp lại tình nhânMột lần cũng đã nợ nần quằn vaiChạy đâu ra khỏi đời nàyĐường xa người lạ có ai đợi chờ. Bước ngang ghềnh đá chơ vơHụt chân tuột xuống cuối…
Đọc thêm